Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tim Đập Thình Thịch

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ký túc xá tối tăm.

[thình thịch ~ thình thịch]

Tiếng tim đập càng lớn, rõ ràng trên trán Đường Nghiên trong nháy mắt toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đối mặt với tin nhắn này của Kỷ Du Thanh, tay cô run rẩy nhập vào khung chat nhiều lần nhưng cuối cùng đều bị xóa đi, bất luận nói lý do gì cũng không đáng tin, càng không thể khắc phục được sự lúng túng của mình.

Ngay sau đó, một tin nhắn khác lại được gửi đến.

Kỷ Du Thanh: [Ít xem điện thoại thôi, đừng làm tổn thương mắt mình.]

Nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt của Đường Nghiên đỏ thành trái táo, vội vàng đánh máy trả lời: [Con đi ngủ đây, chúc ngủ ngon!]

Cô cuống quýt tắt điện thoại sau đó nhét điện thoại xuống gối, nhắm mắt lại cố ngủ.

Kỷ Du Thanh ở đầu bên kia điện thoại cười cười, trả lời hai chữ: [Ngủ ngon.]

***

Hôm nay thời tiết cực kì đẹp, nhưng lại không tốt đối với ngày huấn luyện quân sự.

Ánh nắng mặt trời chiếu sáng, ngay cả khi thời tiết đã chuyển sang mùa thu nhưng vẫn không thể chống lại ánh nắng mặt trời cay nghiệt vào buổi chiều. Các sinh viên mới vào trường gần hai mươi ngày đã nóng đến chết lặng, một đám như cỏ nằm liệt trên sân.

Bên ngoài hàng rào sân thể dục có một cô gái đi ngang qua, mặc một chiếc áo khoác kẻ sọc màu xanh nhạt, trên vai bồng bềnh kết hợp với váy nửa người, chân mang một đôi giày trắng nhỏ, tươi mát lại tự nhiên, làm nổi bật đôi chân đẹp vừa trắng vừa dài. Cô gái nhuộm một mái tóc sáng ngời, dưới ánh mặt trời nở rộ màu sắc chói mắt như vàng, trên tay cầm một ly trà sữa đá tươi cười ưa thích, tay kia cũng xách theo một phần khác.

Đúng lúc đang là thời gian nghỉ ngơi giữa chừng của buổi huấn luyện, Đường Nghiên ngồi trên mặt đất, hai tay giơ lêи đỉиɦ đầu che khuất ánh mặt trời, khuôn mặt vùi vào đầu gối nghỉ ngơi.

Hạ Tử Hàm uống nước xong quay trở về đột nhiên xuất hiện bên cạnh, lấy tay đẩy vai cô: "Cậu không sao chứ? Có muốn đi qua uống chút nước không?"

Đúng lúc này, trong lớp truyền tới một trận chấn động, tất cả mọi người đều đang tìm Đường Nghiên.

"Đường Nghiên đâu, Đường Nghiên ở đâu?"

"Có thấy Đường Nghiên không?"

"Đường Nghiên, có người tìm cậu kìa!"

Đường Nghiên mơ hồ nghe được có người gọi tên mình, vội vàng đứng dậy, từ trong đám người có một cô gái nhuộm tóc vàng tươi cười sáng sủa đi ra, lần đầu tiên cô thiếu chút nữa không nhận ra.

"Đàn chị? Sao chị lại tới đây?"

Tɧẩʍ ɖυ Âm vén tóc mình lên: "Màu tóc mới, đẹp không?"

Đường Nghiên gãi gãi mặt mình, thành thật trả lời: "Rất đẹp, chỉ là có chút quá sáng."

Đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Chị coi như em chỉ nói nửa câu đầu thôi a." Tɧẩʍ ɖυ Âm kéo cô sang một bên nói chuyện, tiện thể hút một ngụm trà sữa đá trong tay mình, đưa cho Đường Nghiên một ly còn nguyên vẹn chưa mở: "À, mua cho em."

Đường Nghiên kinh ngạc: "Cảm ơn đàn chị...chỉ có điều thời gian nghỉ ngơi của em chỉ còn vài phút, em sợ em uống không hết một hơi." Nói xong lại muốn trả lại cho cô nàng.

Tɧẩʍ ɖυ Âm đưa tay đẩy trở về: "Uống không hết thì chị giúp em cầm, không sao đâu."

Đường Nghiên không nhận ra có gì khác lạ, tiếp tục từ chối thì ngại nên liền đưa tay nhận lấy, sau đó lại mất tự nhiên gãi gãi đầu hỏi: "Chị tới tìm em có phải gần đây câu lạc bộ có chuyện gì không?"

Tɧẩʍ ɖυ Âm uống trà sữa trong tay: "Không có, không có việc gì, chỉ đơn thuần muốn đến thăm em mà thôi, có thể không?"

"Có thể...có thể chứ, chỉ là bên này hơi nóng." Đường Nghiên nhấc ngón tay xuống dưới gốc cây lớn bên kia: "Bên kia có bóng râm."

"Cũng được, lát nữa em cứ huấn luyện đi, chị qua đó ngồi. Buổi tối em có rãnh không? Cùng nhau đi ăn cơm tối nhé?"

Đường Nghiên không biết nên trả lời như thế nào, vừa vặn thời gian nghỉ ngơi kết thúc, cô trở về tiếp tục huấn luyện, lúc trở về liền đội vội vàng nên cũng không trả lời câu hỏi này.

"Vừa rồi là ai tìm cậu vậy?" Hạ Tử Hàm tò mò hỏi.

"Là đàn chị có quen biết trong câu lạc bộ." Đường Nghiên nhỏ giọng trả lời.

"Huấn luyện a, còn đứng đó nói chuyện!" Huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, nhất thời lặng ngắt như tờ giấy.

...

Tiết huấn luyện kế tiếp, Tɧẩʍ ɖυ Âm cũng chưa từng rời khỏi sân thể dục, cứ ngồi dưới bóng râm uống trà sữa, chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng sẽ trang điểm, phun kem chống nắng lên cánh tay và chân. Đường Nghiên đi theo lớp xếp hàng qua lại, có khi cũng đυ.ng phải ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυ Âm, cô nàng ngồi dưới bóng râm vẫy tay cười với cô, Đường Nghiên đứng như trời tròng.

Mãi cho đến giờ cơm chiều, buổi huấn luyện kết thúc, Đường Nghiên vẫn đi cùng Tɧẩʍ ɖυ Âm. Cô giống như một khúc gỗ, cũng không biết nói chuyện gì, nhưng cũng không thể làm cho không khí quá xấu hổ.

"Hôm nay chị không có tiết sao?"

"Ừm, chiều thứ ba được nghỉ, bằng không thì cũng sẽ không chờ em cả buổi chiều a." Tɧẩʍ ɖυ Âm dừng một chút lại mở miệng, giọng nói bỗng nhiên có chút làm nũng: "Em phải bồi thường cho chị thế nào đây?"

"A?" Đường Nghiên giật mình một giây, đầu óc ngừng lại, khuôn mặt đờ đẫn: "Em mời chị ăn cơm tối đi."

"Ngu ngốc a." Tɧẩʍ ɖυ Âm cười đến có chút bất đắc dĩ: "Chị gọi em cùng đi ăn cơm, sao có thể để em mời a."

"Vậy..." Đường Nghiên còn đang cố chấp câu nói kia là nên bồi thường như thế nào.

Tɧẩʍ ɖυ Âm đã chuyển đề tài sang nơi khác: "Em ngốc như vậy, cẩn thận bị những nam sinh kia lừa gạt a."

"Sẽ không đâu." Đường Nghiên trả lời đặc biệt kiên định, gần như là không chút lo lắng: "Em không muốn có bạn trai."

Ý của Đường Nghiên là trước mắt không có ý định yêu đương, Tɧẩʍ ɖυ Âm đương nhiên cũng hiểu, nhưng còn phải cố ý xuyên tạc lời nói của cô, cô nàng cười xấu xa: "Vậy là em muốn có bạn gái rồi đi."

Thân thể Đường Nghiên cứng ngắc một lúc, đỏ mặt, nói năng lộn xộn lắp bắp: "Cái này...cái này cũng sẽ không."

Tɧẩʍ ɖυ Âm liếc trộm phản ứng của cô, vui mừng giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt đỏ của cô: "A, sao em lại đáng yêu như vậy a."

Đường Nghiên không nói gì.

"Đúng rồi, Quốc Khánh được nghỉ, em có dự định gì không? Đến lúc đó em về nhà sao?"

Đường Nghiên lắc đầu: "Nhà em tương đối xa, cho nên sẽ không trở về."

"À..." Tɧẩʍ ɖυ Âm gật gật đầu: "Vậy có nên cùng nhau đi du lịch hay không đây? Lần này chính là kỳ nghỉ dài nhất trước kỳ nghỉ đông a."

Đường Nghiên gãi gãi đầu: "Em có thể sẽ đi tìm việc bán thời gian a."

"A, thật vất vả, kỳ nghỉ cái gì chứ. Nếu em không có tiền, chị có thể bao trọn gói, chơi với chị là được."

"Cái này em phải thương lượng lại với dì Kỷ..."

Tɧẩʍ ɖυ Âm không quá vui vẻ bĩu môi: "Em đã trưởng thành rồi, nên có quyền lựa chọn của mình. Bỏ đi, chị cũng không bức bách em, đến lúc đó em trả lời chị là được."

Bởi vì buổi tối Đường Nghiên còn phải trở về sân thể dục, tham gia hoạt động hát quân ca, nên thời gian ăn cơm cũng không dài, hai người liền giải quyết ở căn tin trường học. Tɧẩʍ ɖυ Âm dẫn cô lên tầng ba căng tin mở bếp nhỏ, xào mấy món ăn nhỏ, vừa ăn vừa tán gẫu.

"Đúng rồi, quan hệ của em và dì em là thế nào? Ở chung có hòa hợp không?"

Nhắc tới Kỷ Du Thanh, trong mắt Đường Nghiên không giấu được niềm vui và nụ cười: "Dì Kỷ đối với em rất tốt, em cũng rất thích dì ấy."

"Vậy dì ấy có...em đã từng đề cập đến chuyện gia đình với dì ấy chưa?" Tɧẩʍ ɖυ Âm tiếp tục thăm dò hỏi.

Đường Nghiên lắc đầu: "Không có, em chưa từng gặp qua người nhà dì Kỷ, cũng không dám hỏi,. Có điều, sao chị lại hỏi..."

Không đợi cô nói xong, Tɧẩʍ ɖυ Âm vội vàng ngắt lời: "Chỉ là quan tâm ân cần hỏi thăm em một chút mà thôi, không có ý gì khác. Em vừa mới vào trường, bốn năm tới còn rất dài, cũng có rất nhiều con đường phải đi, nhưng cũng phải đề phòng người có dụng tâm khác, nhất là người bên cạnh mình, không nên tin tưởng người khác quá nhiều, để tránh bị tổn thương, đây là lời khuyên chị cho em."

Đường Nghiên hiểu được ý tứ của câu này, nhưng không rõ vì sao Tɧẩʍ ɖυ Âm lại nói những lời này với mình, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Chị ấy có ý nhắc nhở dì Kỷ sao?

Ngay khi cô đang hoang mang không thôi, Tɧẩʍ ɖυ Âm vội vàng chuyển đề tài: "Nói cho chị nghe chuyện của em đi, thuận tiện có thể tìm hiểu em nhiều hơn một chút."

Đường Nghiên cười cười cúi đầu ăn cơm: "Thật ra cũng không có gì để nói, em sinh ra từ nhỏ đã không có ba, mẹ gửi em ở nhà bà và cậu." Nói xong lại miễn cưỡng cười cười.

Tɧẩʍ ɖυ Âm sau khi nghe xong im lặng một hồi, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đồng thời cũng trong nháy mắt hiểu được vì sao Kỷ Du Thanh lại đối với Đường Nghiên tốt như vậy.

"Đàn chị, đàn chị?" Đường Nghiên gọi cô nàng vài tiếng.

Tɧẩʍ ɖυ Âm phục hồi tinh thần lại, giấu đi sự bối rối của mình, ngược lại cười nói: "Sau này ngươi đừng gọi chị là đàn chị nữa."

"Vậy gọi là cái gì..." Đường Nghiên khó hiểu.

"Chị tên là Tɧẩʍ ɖυ Âm, em có thể gọi chị là Du Âm nha."

Đường Nghiên liên tục lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Như vậy không được, không tốt lắm..."

"Chị cảm thấy rất tốt a, gọi đàn chị nghe xa lạ quá, hay là em muốn gọi biệt danh sao?"

Đường Nghiên có chút khó xử, hai tay vặn cùng một chỗ rối rắm không thôi.

"Được rồi được rồi, sau này em có thể chậm rãi suy nghĩ thêm, khi nào nghĩ xong lại nói cho chị biết, trước đó em vẫn nên gọi chị là đàn chị đi."

Đường Nghiên nhất thời cảm thấy thở phào nhẹ nhõm: "Đàn chị tốt."

***

Buổi tối.

Đường Nghiên sớm tắm rửa xong liền lên giường, sau khi viết xong nhật ký hôm nay liền ngồi trên giường, cảm thấy có chút rãnh rỗi, trong lòng trống rỗng lại có chút ngứa ngáy, ngày hôm qua quyển sách kia viết cái gì, thật muốn xem...

Vì thế cô lại nhịn không được mà vươn bàn tay tội lỗi mở trang web di động ra, thoạt nhìn một cái liền đắm chìm trong đó, không thể thoát ra.

Một cuộc gọi điện thoại đột nhiên gọi đến, tên nhảy ra khỏi màn hình, giao diện trở thành trang cuộc gọi.

Đường Nghiên chột dạ đến mức run run nghe máy, đặt ở bên tai, âm thanh cũng thấp đi không ít: "Dì Kỷ, chào buổi tối."

"Còn chưa nghỉ ngơi đúng không?" Kỷ Du Thanh hỏi.

"Còn chưa đâu, đang ở..." Đường Nghiên nhìn trái nhìn phải, tiện tay cầm lấy nhật ký đã sớm hoàn thành: "Đang viết nhật ký!"

"Sắp đến kỳ nghỉ Quốc Khánh rồi, con có ý định gì không?"

Một tay Đường Nghiên bất giác lấy bìa nhật ký: "Đàn chị trong câu lạc bộ muốn con đi du lịch cùng chị ấy..."

"Vậy đáp án của con là gì?" Giọng nói của Kỷ Du Thanh ở đầu dây bên kia vô cùng dịu dàng.

Đường Nghiên yếu thế, chủ động nói: "Con muốn nghe ý kiến của dì."

"Nếu dì nói, dì cũng muốn đưa con ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ này, vậy con muốn đi chơi với ai đây?"

Trên thực tế, câu hỏi này cũng không phải là câu hỏi khó

"Muốn đi cùng dì Kỷ...cùng đi chơi đi. "Đường Nghiên không cần suy nghĩ mà trả lời.

"Vậy thì tốt." Kỷ Du Thanh giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy dì đặt vé máy bay trước."

"Ừm...được rồi..."

"Được rồi thì không nói nhiều với con nữa, dì còn có chút công việc, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng thức đêm đọc sách, đối với mắt không tốt."

Trong phút chốc, thân thể Đường Nghiên liền trở nên căng thẳng.
« Chương TrướcChương Tiếp »