Chương 9

Trần Khiêm có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Trần Trạch đã trưởng thành, từ lúc bắt đầu dậy thì, cậu không còn là cậu bé hồn nhiên không biết gì cả mà đang dần trưởng thành thành người đàn ông thực thụ, trong gien của tất cả sinh vật giống đực đều mang tính công kích, chúng vẫn luôn được bảo lưu trong quá trình tiến hóa hơn vạn năm của sinh vật và bắt đầu thể hiện trên con người luôn luôn điềm đạm như Trần Trạch.

Vừa ngoảnh đầu lại, Trần Khiêm mới phát hiện Trần Trạch đã không còn là trẻ con nữa, lúc còn bé Tiểu Trạch của anh đã ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ đồng lứa, chăm chỉ đi học chưa bao giờ gây chuyện. Một ngày nào đó, cậu bỗng dưng từ chối không cho anh sờ đỉnh đầu nữa, đến lúc sau, cơ thể cao lớn như bay, khung xương càng ngày càng phát triển, chỉ có mình anh vẫn xem Trần Trạch như đứa trẻ.

Đợi khi Trần Trạch đi học, Trần Khiêm một mình suy nghĩ lại, quyết định dùng phương thức mới để ở chung với em trai, xa cách là cần thiết nhưng bỗng nhiên xuất hiện khoảng cách sẽ khiến em ấy khó thích ứng, đây là cảm thụ được khắc sâu nhất khi ở bên lớn lên cùng một đứa trẻ, không có sức để thay đổi, chỉ có thể để mặc nó chạy càng xa.

Nhưng đến khi Trần Trạch lại để cho Trần Khiêm cảm nhận được cảm giác được ỷ lại, chẳng hạn như không hiểu sao lại đột nhiên dựa lên vai Trần Khiêm, nằm trên đùi anh, Trần Khiêm vui với sự ỷ lại như vậy. Lúc Trần Trạch chủ động đưa chiếc đầu bù xù lại bên chân nũng nịu, thì những mất mác vì cảm giác xa cách sẽ giảm bớt, hai ngươi dần quen thuộc với kiểu ở chung như vậy. Cuộc sống cấp hai của Trần Trạch trôi qua rất nhanh, so với sáu năm tiểu học thì nhanh như vừa chớp mắt, lên đến lớp mười, cô giáo tổ chức họp phụ huynh sau đợt thi giữa kỳ, cô cảnh báo cho các vị phụ huynh về vấn đề yêu sớm của học sinh trung học.

Trần Khiêm ngồi giữa đám phụ huynh trông rất nổi bật, anh trẻ tuổi, mới 21 thôi, mặc một chiếc quần bò điển trai, mang một đôi giày cao cổ da cứng, rất dễ phát hiện giữa những phụ huynh 3, 40 tuổi, nhất là khi Trần Trạch nhà anh đã đứng nhất lớp nhiều lần, nhiều bậc cha mẹ cũng chen đến hỏi thăm phương pháp giáo dục. Đối mặt với sự nhiệt tình này, Trần Khiêm chỉ biết gật đầu, khen Trần Trạch tự giác.

Trần Trạch nghiêng người dựa vào hàng hiên trên lan can đợi anh mình họp, cổ áo đồng phục chưa được gài chặt chẽ, hé lộ ra chiếc áσ ɭóŧ thun đen ngầu lòi, hoa văn là logo nổi tiếng của nhãn hiệu nào đó.

Sau khi kinh tế dư dật, Trần Khiêm bắt đầu chú trọng hơn, dẫn theo Trần Trạch, chất lượng sinh hoạt của hai người bay vọt lên.

Việc buôn bán ở tiệm lẩu cũng tốt hơn hai năm trước, trước đó có một hot mạng we media đến thăm cửa hàng, vô tình quay trúng Trần Khiêm, tất cả mọi người đều hỏi anh đẹp trai này là ai, vừa nghe bảo là cửa hàng trưởng, nên đương nhiên muốn tự mình đến xem. Mấy cô bé trong tiệm bắt trend nhanh, lập tài khoản cho anh, mỗi ngày đều đưa ống kính nhắm ngay cửa hàng trưởng, cố gắng 'buôn bán' cẩn thận.

Việc buôn bán càng ngày càng đắt khách, Trần Khiêm bị thấy phiền, thế là tuyển một phó cửa hàng trưởng, mình khỏi phải đến tiệm thường xuyên.

Trần Khiêm vừa ra phòng học đã thấy người nào đó đang đứng ở trên hành lang trường học phát sáng, áo thun cổ tròn thấp để lộ ra chiếc cổ thon dài và xương quai xanh. Hôm nay là ngày họp phụ huynh, tốp năm tốp ba các cô bé cấp hai ở trên lầu lần đầu tiên đợi phụ huynh nhìn xuống, kể cả các cô gái cùng tầng lầu cũng đưa mắt nhìn về phía Trần Trạch, anh thấy được những ánh mắt nhớ nhung của các cô bé gửi đến em mình, trong lòng kiêu ngạo cực kỳ.

Có điều bản thân Trần Trạch lại chẳng thèm để ý đến những ánh mắt này chút nào, chỉ nhìn thấy Trần Khiêm.

"Anh hai, đi thôi."

Trần Trạch mang túi sách, đi đến cạnh anh mình, cao hơn gần nửa cái đầu, cậu đang dần phát triển chậm lại, hai năm tăng 7 centimet, cao đến một mét tám ba rồi, anh đi bên cạnh cậu, hai anh em đều đẹp trai, đi trên sân trường có thể nghe được tiếng bàn luận líu ríu của các nữ sinh.

Trần Khiêm quay đầu lại xem, đúng là Trần Trạch đẹp trai thật, chiếc mũi cao thẳng, xương cung mày nhô cao có vẻ thâm thúy, đôi mắt hai mí dịu dàng nhưng hơi hẹp dài khiến cả người có vẻ vô lại, nốt ruồi son bên cạnh cánh mũi không còn bắt mắt như trước nữa, môi mỏng đang mân, dáng môi chập trùng, chiếc cằm nhọn hơi vểnh lên, đường cong vừa vặn.

Đây được xem như một gương mặt hoàn mỹ rồi, ngay cả Trần Khiêm cũng thấy hâm mộ.

Trần Khiêm và Trần Trạch đi ngang qua tiệm buffet đứng mà trước kia hai người suýt ăn sạch của người ta. Sau lần đó, hai người cũng nhiều lần ghé lại tàn phá nhưng nó vẫn ngoan cường đứng vững, việc buôn bán cũng ngày càng phát đạt.

Hai người vào ngồi, quen cửa quen nẻo chào hỏi chủ quán, rồi ăn uống thả ga như trước đó.

Trần Khiêm chợt nhớ đến nhiệm vụ quan trọng mà hôm họp phụ huynh cô giáo đã dặn, quan tâm tình trạng tâm lý khỏe mạnh, kể cả tình huống yêu sớm. Anh nuốt một miếng cá hồi, vị mù tạc xì dầu xông đến khiến anh nhăn mũi.

"Có thích ai chưa?"

Trần Trạch giương mắt nhìn Trần Khiêm, không nói chuyện, miệng đang nhai sushi, ánh mắt có hơi khiến người ta khó hiểu, Trần Khiêm bị nhìn ngượng, chuyển mắt sang nơi khác.

Trần Trạch nuốt sushi.

Trần Khiêm nhíu mày.

"Xinh không?"

Trần Trạch nhìn thẳng, suy nghĩ một lát.

"Vậy người ta có thích em không?"

Anh đang truy hỏi, thì đột nhiên bị Trần Trạch nhét một miếng sushi qua.

"Anh hai, anh dài dòng quá."

Miệng Trần Khiêm nhai nhai nuốt nuốt, cảm thấy chuyện không đúng lắm,

"Có phải em có bạn gái rồi không?"

"Không có, không có." Trần Trạch phủ nhận.

Mặc kệ có quen hay không, có vài chuyện vẫn phải do người anh trai này chỉ bảo, dù Trần Khiêm không có kinh nghiệm gì cả, nhưng anh biết không thể mắc sai lầm trong chuyện này, một khi mắc phải sẽ ân hận cả đời.

"Ừm... Có chuyện, nó là có giới hạn, em... Hiểu ý anh chứ?"

Trần Trạch ngồi đối diện ăn bò bít tết ngẩng đầu đầy nghi ngờ.

"Chính là... Em có thể yêu đương, đến độ tuổi này của em thì thích người khác giới cũng là hiện tượng bình thường, nhưng có chuyện, em còn chưa thể làm được, em không chịu nổi trách nhiệm này."

Trần Khiêm cẩn thận tìm từ, vẻ mặt dè dặt, cố gắng làm sao vừa uyển chuyển vừa có thể để Trần Trạch nghe rõ.

Mắt cậu trừng lớn, không kiềm chế được mà đỏ mặt.

Anh thấy cậu phản ứng như thế, trong lòng không khỏi sợ rằng mình đã nói chậm.

"Em... Sẽ không?"

"Em không có!"

Trần Trạch lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt đỏ chót.

"Ừm... Được thôi, dù sao..."

Trần Khiêm không biết nói gì, hai người rơi vào yên lặng.

"Anh... Vậy anh... Kia rồi à." Trần Trạch tò mò hỏi.

"Ơ? Cái gì..."

"Anh không có."

Bên tai Trần Khiêm đỏ bừng, anh không ngờ Trần Trạch sẽ sẽ hỏi mình việc này.

"Vậy anh có người thương không anh?"

Trần Khiêm im lặng một hồi, đáp "Không có."

Trần Trạch cười, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng,

"Vậy anh còn không bằng em, dù sao em cũng có người thương."

Trần Khiêm phiền muộn, lại bị em trai chọc chuyện thế này.

"Thằng nhóc con, em biết thích là gì không chứ."

"Biết đó," Trần Trạch dõng dạc, "Mỗi lần em nhìn mặt người ta sẽ không nhịn được mà muốn hôn họ."

Lời này thật sự như sét đánh ngang tai, Trần Khiêm nghĩ rằng Trần Trạch có người thương nhưng chưa bên nhau, đoán chừng chính là tình đơn phương tội nghiệp, bình thường trông rất nghiêm chỉnh, kết quả khi nhìn thấy con gái người ta lại muốn hôn ngay, nói lời này ra trông thật giống lưu manh trên đường, anh vội vàng uốn nắn, cũng chân thành đề nghị.

"Đây là em đang đùa giỡn lưu manh đấy em trai ạ, muốn tìm một người thế thân hả, gặm móng tay mình đi."

"Ồ, được rồi."

Trần Trạch đáp, tiện thể giơ tay lên, gặm móng tay phát ra tiếng cót ca cót két, bị Trần Khiêm đánh nhẹ lên mu bàn tay.

"Không bảo em gặm ngay bây giờ."

Trần Trạch hậm hực buông tay xuống, vẻ mặt u oán nhìn anh.

"Mau ăn sushi của em đi."

Trần Khiêm cũng nhét một miếng sushi qua, bị Trần Trạch ngậm vào miệng, trong lúc vô tình bờ môi có xẹt qua ngón tay, anh ghét bỏ thu tay lại, nhìn thằng nhóc đối diện đang nhìn mình cười tủm tỉm, cúi đầu ăn cơm.