Chương 20

Đâu có biết là không nên chiến đấu hai lần liên tiếp sau khi vừa “phá”…rằng em vừa “rách” xong sẽ rất đau, sẽ không mang lại nhiều kɧoáı ©ảʍ…hai chúng tôi lại hòa vào làm một với những đam mê bất tận…

… cái gì mới lạ …cũng nhận được nhiều sự quan tâm mà…hơn nữa chuyện xxx của chúng tôi thực sự xuất phát từ trái tim, từ tình yêu chân thành của hai đứa nên chúng tôi không hề hối hận, mà lúc đó tôi và có lẽ cả em nữa chúng tôi đều có cái cảm giác là chúng tôi trở nên gần gũi hơn bao giờ hết, như chúng tôi là của nhau mãi mãi vậy…

….tôi tham lam …đam mê khám phá tiếp khắp nơi trên cơ thể em…dừng lại nơi ngã ba đầy mê hoặc, tôi thấy hai mép bym em như sưng đỏ lên…duy chỉ co điều là cái khe nhỏ vẫn rỉ ra một thứ nước nhầy nhầy…cả màu hồng nữa…tôi khẽ lấy ngón tay quệt và đưa lên mũi ngửi…đúng là mùi bọn nòng nọc…ngai ngái…hình như em vẫn ngại khi tôi nhìn nó hay sao ấy, em kéo tôi lên…ôm thật chặt, không cho tôi nhìn ngắm nó nữa…..

......sau một nụ hôn dài...tôi gỡ một tay em ra…đưa xuống phía dưới gần thằng nhỏ…

- Y cầm nó đi…tôi khẽ thổi vào tai em...

- Cầm gì cơ?...…chưa hết câu thì tay em đã bị tôi dí vào thằng nhỏ đang cương cứng…em rụt tay lại…Y ngại lắm...

- Có gì đâu mà ngại, giờ nó là của T…tôi vuốt ve bym em…và nó…tôi đặt tay em vào thằng nhỏ…cũng thuộc về em rồi mà…còn ngại gì nữa…tôi động viên em…em không rụt tay lại nữa…nhưng cũng chỉ biết nắm lấy nó như nắm lấy cây gậy vậy, tôi đoán trong đầu em đang hiện lên hàng loạt những câu hỏi...biết sao được mà trả lời giúp em nhỉ...keke…tuy em không biết vuốt ve...nhưng với thằng nhỏ thì thật là đê mê…lần đầu tiên nó được cầm bởi bàn tay của em…tôi không kiềm chế được nữa…nằm lên người em…hai tay tôi dang chân em ra…vục mặt xuống hôn lên hai bầu bú căng mọng….thằng nhỏ cọ cọ vào bym em để tìm đường vào động tiên nhưng chưa được…nhưng rồi tôi không phải cầm thằng nhỏ để chỉ đường đi lối lại cho nó nữa mà người làm việc ấy chính là em…em khẽ luồn tay xuống, cầm thằng nhỏ,như một cô hướng dẫn viên chỉ cho nó vào động tiên…không kinh nghiệm nhưng bản năng trong tôi cũng mách bảo tôi biết phải nhẹ nhàng…những đưa đẩy như ru chúng tôi một lần nữa đi vào xứ sở thần tiên

….lần thứ hai “yêu” liên tiếp có khác…sai thời gian đưa đẩy rất lâu tôi mới xuất…chuyện em bé cũng chỉ như gió thoảng qua tai…tôi bắn vào trong em điên cuồng…mạnh mẽ…

………………………………..

tôi và em cùng mệt nhoài, sau khi dọn dẹp bãi chiến trường…mặc quần áo, em bắt tôi xuống nhà tắm vệ sinh trước…

Ra nhà vệ sinh,tôi mới có thời gian quan sát con chym, hic nó đỏ mọng lên, và dát nữa chứ…nhưng đọng lại là một cảm giác thật hưng phấn trong người…có lẽ bao nhiêu dương khí tích tụ gần 18 năm trời trong người tôi đã giải tỏa được…đúng là âm dương cân bằng…người cũng khoan khoái dễ chịu…rửa cái mặt, lên nhà, tôi thấy em đã sắp một bộ quần áo để đi tắm…

- Anh chờ em nhé, em đi thay quần áo…vừa rồi lấy đồ người ta lau, bẩn hết đây này, bắt đền đấy…em nũng nịu, đáng yêu thế không biết…làm tôi có cảm giác giống như người vợ trẻ đang làm nũng chồng sau đêm tân hôn vậy…mja mà cũng vừa phá con nhà người ta xong, khác éo gì tân hôn đâu cơ chứ…

- Hjhj anh tắm cho người iu nha…

- Không được đâu, đừng tưởng bở…em nguýt tôi một cái rồi bước nhanh đi, nhưng em chợt khựng người lại…tôi chạy lại lo lắng

- Em sao vậy…

- Hic anh còn hỏi người ta làm sao nữa ah, lần đầu của người ta, anh làm em đau lắm…

- Em đi chậm thôi…tôi lo lắng mà chẳng biết làm thế nào

- ừm …hi vọng ngày mai lên lớp sẽ hết đau ấy…em beo má tôi một cái rồi chậm dãi bước xuống nhà tắm

Ngồi xuống cái ghế giữa nhà, tôi hồi tưởng lại những giây phút vừa qua…cấu mình một cái vào đùi…ôi my god…đau điếng…không phải là tôi đang mơ…tôi đã có em thật rồi…cảm giác hạnh phúc…sung sướиɠ…cái mùi của em nhu vẫn quấn lấy tôi…cái khe suối nhỏ như ăn sâu trong tâm trí tôi…như hiển hiện trước mắt tôi…

Sau buổi chiều hôm đó, chúng tôi lên lớp thì vẫn bình thường như mọi khi …tôi không dám ngồi cạnh em mà chỉ dám ngồi bàn bên dưới…chỉ để quan sát em…để ngắm cái cổ cao trắng ngần của em…

…….Tôi và em giúp nhau học nhiều hơn…hình như cả hai đề hướng tới tương lai vậy…tôi như chìm đắm trong cảm giác yêu và được yêu…tính từ cái ngày chúng tôi thuộc về nhau ấy, …sau gần một tháng…giờ ra chơi…em căng thẳng lôi tôi ra góc lan can tầng 3

- Em có chuyện muốn nói với anh…?

- Có chuyện gì vậy em? Sao em lo lắng vậy

- Hic ..anh không lo lắng gì ah?

- Lo gì cơ…đã thi cử gì đâu?...

- Xì …người đâu vô tâm thế không biết…làm người ta lo lắng gần một tháng trời…giờ thì…thì em đến ra làng anh nhảy sông mất…

....đêm đã về khuya lắm rồi, hầu như giờ này chỉ còn những bệnh nhân đang cân kề cái chết mới thức...họ không ngủ được hay đúng hơn là không đủ sức để ngủ hoặc cũng có người sợ khi nhắm mắt lại thì chẳng thể mở mắt ra lần nữa....Có thể chữa được bệnh, nhưng không thể chữa được mệnh...aizz...tiếng monitor kêu bípbip như gần như xa đã quá quen thuộc với cuộc sống của nó...

...reng reng gggggggggg...

đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm nó giật mình…

…mja giờ này mà có điện thoại nữa cơ ah? nó nhìn lên cái đồng hồ treo tường...3h rồi

uể oải rút cái điện thoại ra...hiện lên trước mắt nó là một dãy số...0168...

… lòng nó chợt rung lên bần bật… giống như đang đứng trước cơn bão cấp 12 vậy...đã lâu lắm rồi kể từ khi xa em...cái số thân thuộc với nó lại hiện lên trên màn hình điện thoại, dù không bao giờ nó lưu...nhưng vĩnh viễn chẳng thể quên...gạt phím nghe, nó khẽ nói:

- Alo..........

…. silence...

- Anh.........

- Ừh...........

… silence...

- Anh đang trực ah? có nói chuyện với em được không?

- Ưh, được mà…

- Anh không hỏi sao em lại gọi cho anh ah?

- Ừh....

- Anh vẫn lạnh lùng như ngày xưa ấy...

- Ừh...anh vẫn vậy mà! sao em lại biết anh trực? nó tò mò

- em có vệ tinh do thám bên cạnh anh đấy, anh sợ khôg?

- Bây giờ còn làm được gì nữa mà anh sợ...

- Đùa anh thôi, em vô tình tìm thấy face của anh, thấy anh vừa cm nên đoán anh trực

- E vẫn thông minh như ngày nào nhỉ? nhỡ anh cm ở nhà thì sao

- Hjhj, thì chị ấy sẽ cho anh một trận vì dám onli khuya chứ sao

- .....

- Cv của anh có vất vả không?

- Ừh..cũng bình thường...còn em?

- Em cũng vậy

.....

...silence...

.....

- Anh không thắc mắc sao em lại gọi cho anh ah?

- Ưh....

- Lại ừ, cũng lâu lắm rồi em mới có thể nói chuyện như thế này với a

- Sao em ngủ muộn vậy?

- em không ngủ được nữa, tự nhiên tỉnh giấc

………. ...

- Cuối tuần này em xuống Hn

- Nếu anh không bận thì lên Hn chơi với em...

Trong lòng nó như thổn thức…gặp lại em ư? Liệu nó có đủ can đảm không nhỉ...

- Em xuống lâu không?

- E đi xe đêm thứ 5...đêm chủ nhật em về...

......

- E xuống có việc gì ah?

- Vâng...con ỉn lớp em lấy chồng, ngày xưa hai đứa chơi rất thân, tiện em xuống mua ít đồ cho ba…

- Ừh....nếu không bận anh sẽ lên…mà em đi vậy mệt lắm

- Em biết mà, nhưng nó gọi cho cả ba mẹ em xin phép rồi, không xuống cũng ngại lắm…nghĩ đến đoạn đường trên xe đã say ngất ngây rồi

- Ừh …khổ thân…sau này chú rể đến đón em chắc đi bộ mất….say xe thế này không ngồi được xe hoa

- Hjhj…em đi xe ngựa…không đi xe con đâu

- Ừm…thế nhé…anh đang bận chút

- Vâng…có gì anh điện cho em nhé…

Nó cúp điện thoại…ngồi thần người ra…bao nhiêu ký ức về em tràn về trong tâm trí nó…hạnh phúc…đau khổ…tiếng cười của em…những giọt nước mắt…phù…tất cả đã là quá khứ rồi mà…nó đứng dậy rủa mặt cho tỉnh táo…

Đêm trực rồi cũng qua đi trong bình an…nó về nhà trong tâm trạng mệt mỏi…bình thường nó cũng chợp mắt được đôi tiếng…nhưng sau khi nói chuyện với E, nó không tài nào nhắm mắt lại được nữa…quá khứ cứ hiện ra trước mắt nó như một cuốn phim vậy dù lòng nó chẳng muốn xem…dek..chẳng lẽ lúc ấy dậy làm dăm ống Midazolam cho nó xong con mja nó đời đi…đỡ phải suy..phải nghĩ…đau hết cả …chym

……………….

Hôm nay thứ 5 rồi….nó đang ở cơ quan, hết rút điện thoại ra lại đút vào túi..cuối cùng nó cũng bấm số của em…0168… “lần đầu ta gặp nhỏ…trong nắng chiều bay bay…” tiếng nhạc chờ của E vang lên…

- Anh gọi em ah?

- Ừ…em có xuống Hn không?

- Em có…em chuẩn bị xong đồ rồi, tối nay 9h xe mới chạy mà

- Em mua thuốc say xe chưa?

- Em mua rồi anh ạ…thế mai ai có lên được không?

- A trực rồi…nếu anh nhờ được thì anh sẽ điện cho em…em đi cẩn thận nhé

- Vâng …

- Ah thế sáng t6 mấy giờ xe tới?

- Xe xuống bến MĐ chắc khoang 5h sáng anh ạ

- Thế bạn em có đón không?

- Không anh ạ, em bảo tụi nó sáng t7 mới xuống….

- Thế làm sao được…nó nói như quát lên…em đứng một mình ở bến xe sớm vậy làm sao được…

- Thế …anh lên đón em…

- Sáng anh không nhờ được người làm thay…nếu có đi thì trưa anh mới lên được…xuống xe em bắt taxi ra nhà nghỉ vậy…cho đỡ mệt

- Vâng …đành thế thôi…

………….

- E xuống rồi…em đang ở nn…đường Cầu giấy…

- Ừ …chờ anh nhé…anh đang đi

- Vâng …anh đi cẩn thận

……………….