Chương 3

…Tôi tham lam ngắm nhìn cho thỏa con mắt, cho đến khi em hoàn thành tác phẩm của mình, đứng dậy em treo tờ báo lên tường, tôi gọi Linh đang ở ngoài vườn với bà nội H vào cùng xem…phải công nhận em có hoa tay thật, thêm hình ảnh cô giáo, cành phượng, và đám học trò vào làm cho tờ báo tường của chúng tôi như khoác thêm một tà áo mới thật lộng lẫy, thật đẹp, nhìn mắt em ánh lên niêm vui, tôi cũng thấy mình như hòa cùng niềm vui đó…

Ngày hôm sau là 20/11, tôi bận tối mắt với các hoạt động chào mừng(ngoài lớp trưởng, ở trưởng tôi còn là liên đội phó nữa mà) đến chiều khi cả lớp chúng tôi ngồi tập trung cùng cô giáo chủ nhiệm, cô cười rất tươi trước khi thông báo với cả lớp:

- Cô rất vui vì tập thể lớp mình rất ngoan, chăm học, và có một tin mừng cho cả lớp, đó là lớp chúng ta đạt giải đặc biệt cho tờ báo tường của các em, các thầy cô trong ban giám hiệu ai cũng khen rất nhiều và rất xúc động, đặc biệt là hình ảnh cô giáo với các em học sinh…này cô hỏi nhỏ nhé? Các em có nhờ ai vẽ hộ không đấy?

- Không cô ạ, tất cả là chúng em tự làm đấy! cả lớp tôi trả lời!....- Còn người vẽ chính là bạn H đấy cô ạ --Linh bổ xung

- Vậy à!!! Cô cũng thông báo luôn là tờ báo tường của lớp mình năm nay được chọn để treo vào phòng truyền thống của trường đấy. cô thay mặt các thầy cô cảm ơn các em….

Hoannn hô ô….

…lớp chúng tôi như vỡ òa…đặc biệt là các thành viên tham gia làm tác phẩm đó..tôi là người gào lên to nhất và quay sang em, chúng tôi ôm chầm lấy nhau…đoành,,,như có luồng điện chạy qua tôi và em…tôi buông em ra trong ánh mắt bối rối của cả hai…và những ánh mắt ngờ vực của lũ bạn xung quanh…

Sau sự kiện đó, tôi và em càng thân nhau hơn, tôi hay để ý đến em, cả lúc đi học về tôi cũng cố tình đi thật chậm chỉ để nhìn em từ đằng sau…tôi cũng có cảm giác em để ý đến tôi…và chúng tôi để ý đến nhau, quan tâm nhau nhiều hơn tình bạn….

Nhưng không có những lời tỏ tình, càng không có những bức thư tình vì tôi …ngại, xấu hổ nữa…Hình như em cũng vậy…ngày ấy mặc dù là thế hệ giữa của 8x nhưng chúng tôi vẫn rất trong, rất sáng…thích nhau thật rồi đấy, nhưng chỉ ở trong lòng, và những sự quan tâm chăm sóc rất nhẹ nhàng…không như các bạn trẻ 9x 10x bây giờ iu là ôm là hôn là…vv, thôi thì mỗi thời mỗi thế dù thực cái lòng tôi cũng có chút nuối tiếc…

Mỗi giờ tan lớp, chúng tôi thường ngồi nán lại dù chỉ vài phút để nói với nhau vài câu chuyện vu vơ…không có những nụ hôn, càng không có chuyện xxx…tình cảm tôi dành cho em ngày một nhiều hơn. Em với tôi cũng vậy…tôi biết, vì chỉ nhìn vào ánh mắt em, tôi thấy thật trìu mến…

…Gần một tháng nay, tôi và em vẫn quan tâm nhau, nhẹ nhàng…nhưng tôi thấy ánh mắt em như ẩn dấu một điều gì đó…buồn lắm hay sao ấy…thắc mắc tôi hỏi Linh nhưng Linh cũng không biết em có chuyện gì...

….Cho đến một hôm vào giữa năm học,vào một ngày cuối tuần, khi tiết học kết thúc, chúng tôi gấp sách vở cất vào cặp ra về. tôi định đứng dậy thì thấy em vẫn bần thần ngồi đấy, thấy lạ tôi ngồi xuống hỏi:

- sao không về ah H?

- Ừ (em giật mình quay sang nhìn tôi), mình muốn nói chuyện với T một lúc

- Ừ, có chuyện gì à?

- Mình đi đâu đó ngồi được không? ở đây lát nữa bác bảo vệ khóa phòng học rồi? –em đề nghị

Hẹn hò??? Trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu dấu hỏi chấm cùng với những thắc mắc, nhưng thôi kệ, dù sao thì mình cũng… iu người ta từ lâu rồi mà! Nhưng đi đâu bây giờ? ở quê hồi ấy thì chưa có khái niệm quán café như bây giờ…A..đâu tôi chợt lóe lên…

- H cứ đi theo mình nhé, mình có chỗ này hay lắm!

Hai chúng tôi cùng nhau ra khỏi lớp, em đạp xe trên triền đê cùng tôi, tới nơi, chúng tôi dựa xe đạp xuống vệ đê, đưa tay chỉ tôi bảo em:

- Mình đi xuống chỗ kia ngồi nhé,ở đấy ngắm dòng sông hoàng hôn đẹp lắm!!!.—Tôi tiếp lời-- chỗ này mình thường đến một mình mỗi khi buồn vì một lý do nào đấy, khi bị mẹ mắng…hay một bài kiểm tra không được điểm cao như mong muốn…

- Hii..em cười trong veo… Thực sự không hiểu sao em rất ít cười, còn khi em đã cười thì đúng là nụ cười thiên thần…T mà cũng bị mẹ mắng à?

- Ừ, mắng chứ sao không, thì có hôm học chiều về là đi đá bóng với tụi nó, không về nấu cơm cho mẹ, về không ăn mắng mới lạ…

Khỏa chân xuống dòng nước mát lạnh, em nhìn dòng sông xa xăm…- T có chỗ hay thế này mà bây giờ mới tiết lộ cho người ta…

- ai biết đâu H cũng thích ngồi ngắm sông vào buổi hoàng hôn như thế này đâu? Mà từ giờ khi nào có thời gian thì tụi mình lại ra đây là được mà…

Im lặng…em không trả lời tôi mà cúi mặt xuống nhìn dòng nước lững lờ trôi…mặt trời dần xuống thấp.…một màu vàng pha đỏ như dát lên trên mặt nước…khoác lên dòng sông một bộ váy thật lộng lẫy…trải dài lên cả mái tóc đen nhánh của em…tôi nhìn vào mắt em…chợt giật mình,? Mắt em đỏ lên??? “Chắc ánh hoàng hôn làm mắt em chuyển màu” tôi tự nhủ một cách ngốc nghếch…

- Mình cũng muốn ra đây với T lắm nhưng chắc không có cơ hội nữa rồi! -- ngước lên nhìn tôi, em nói chầm chậm –…Nếu mình đi đến một nơi rất xa, T có nhớ mình không?... mình sắp phải đi rất xa, xa tất cả mọi người…

Em đang khóc, hai mắt đỏ hoe, thằng ngu, không phải ánh hoàng hôn làm mắt em đỏ..tôi thầm chửi mình…tôi luống cuống..chẳng biết làm thế nào…cũng chẳng nói được gì..

- Chuyện này mình cũng chẳng nói với ai, T là người đầu tiên biết đấy

- H nói gì cơ? Đi xa là đi đâu? Mình không hiểu??...mà sao lại mít ướt thế?

...

- Bố mẹ mình cho mình sang Nhật với bác mình ở bên đó, cũng không biết bao giờ mới về quê…

Trống trải…lòng tôi như hụt hẫng…như đột nhiên chỗ tôi đang ngồi sụt xuống…làm tôi chìm xuống dưới đáy dòng sông sâu thẳm của nỗi buồn kia vậy…

- Bao giờ H đi?

-…Bố mẹ mình chuẩn bị xong hết rồi, chiều mai mình lên sân bay…đêm mai máy bay cất cánh rồi…giọng em chầm chậm…mình quyết định bây giờ mới nói..vì mình không đủ can đảm…

…..

Hai chúng tôi chìm trong im lặng, chưa thực sự đủ lớn, chưa phải là tình yêu thề non hẹn biển, chỉ là những ánh mắt trìu mến, chỉ là sự quan tâm đến nhau nhiều nhiều…nhưng trước giây phút này, có lẽ cả hai đều có một tâm trạng giống nhau…hiểu mà chẳng cần nói thành lời…

- Oa đi Nhật cơ à? Thích thật đấy, sang đấy chắc là thích hơn ở quê mình rồi(nói vậy thui chứ biết nước Nhật bổn nó tròn méo thế éo nào đâu) – tôi cầm tay em – chắc chắn là mình sẽ nhớ H lắm mà…tôi bối rối…



- Mình cũng nhớ mọi người,sẽ nhớ T rất nhiều… – em chợt ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi một cái rồi vùng dậy, ôm cặp sách chạy lên triền đê chỗ chiếc xe đạp….

Tôi vẫn ngồi nhìn dòng sông… giờ tôi vẫn không hiểu lúc đó một thằng nhóc 15 tuổi như tôi lại giống ông cụ như vậy…

…thật không ngờ những rung động đầu đời lại xáo trộn tâm trí tôi mạnh mẽ thế…tôi ngồi cho đến khi mặt trời tắt hẳn nắng mới đứng lên lững thững đạp xe về..

- T…sao đi học giờ này mới về hả??? Tắm nhanh lên còn ăn cơm, con với chả cái, chẳng đỡ đần được bố mẹ việc gì cả….con người ta đi học về….

….

- Sao thế?? Hay nhỉ? mẹ mới mắng thế mà đã không ăn được cơm? Hay ốm à? – mẹ đưa tay lên sờ trán tôi. Nhìn tôi chống đũa, mẹ hỏi.

- Con không sao, chắc tại con đá bóng mệt quá…tôi ăn hết bát cơm đứng dậy vào bàn học bật đèn…

Ngồi giở sách vở nhưng trong đầu tôi chỉ có hiện lên hình ảnh của em…ngày mai chúng tôi sẽ xa nhau rồi và tôi quyết định viết một bức thư...

“… H…

…bạn đi rồi…mình để ý đến….

…mình đã thích…

…mong H sang bên đó…

…HT….” tôi không nhớ mình đã viết những gì, chỉ nhớ là khá dài…viết xong tôi dán kín lại rùi đạp xe qua nhà Linh nhờ Linh chuyển dùm…không biết hành lý em sang bên đó có mang theo bức thư của tôi không….đó là bức thư tình đâu tiên trong đời tôi và cũng là bức thư tình cuối cùng( Các bác đừng hiểu nhầm là tôi không iu nữa nha, sau này iu nhưng tôi không bao giờ viết thư…tôi thích “nói và làm” hơn…hehe)

Bai-hat/Ngay-Xua-Oi-May-Trang/ZWZBAAE9.html

Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ, vi vυ"t sau rặng tre

Ngày xưa có cánh cò bay la đà, chập chờn theo đồng lúa

Ngày xưa ai hay cuời hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền sông.

Ngày xưa bến vắng lưu luyến con thuyền chở người đi xa bờ

Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời

Thời gian xoá những kỉ niện dấu yêu.

Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ

Xa cánh diều chở bao ước mơ

Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mưa tím.

Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ

Xa bến đò mờ sương cuối thu

Xa dáng em gầy trong ướt áo

Xa lời hứa khi xưa.

…Buồn thì cũng buồn thật đấy nhưng rồi những ngày học hành đầy vui vẻ bên lũ bạn cũng cuốn tôi theo…

Câu chuyện tình iu hồi niên thiếu của tôi khép lại, giờ ngồi nghĩ ngày xưa đúng là trẻ con, nhưng những cảm xúc, những rung động đầu đời đó là rất thật, tôi luôn trân trọng và nâng niu nó..một kỷ niệm của Ngày xưa ơi….

2002

Trở lại với ký ức của những năm tháng học phổ thông, lòng tôi không khỏi trào lên bao cảm xúc, vui…buồn…tội lỗi…ôi những năm tháng của tuổi trẻ, của sự đam mê, bất tận…

Xin lỗi Y ! Em chính là người con gái đầu tiên của tôi và cũng chính em đã biến tôi từ một cậu bé trở thành một người đàn ông theo tất cả mọi nghĩa của nó….

… continue…