Chương 30

Mang theo cái quyết tâm dời sông, lấp bể, chúng tôi lại xuống nơi mà hai tháng trước ôn cấp tốc để đăng ký lớp ôn dài hạn(1 năm học luôn), Cũng may nhà bác chủ chưa có ai thuê, bác chỉ có hai phòng, một cái trên gác bác tận dụng cho chúng tôi thuê. còn một phòng bên dưới bác xây song song với nhà chính bác cho mấy chi sinh viên thuê. Tháng trước chúng tôi xuống học cấp tốc thì các chị đi tình nguyện nên không có ở đây. sau này ở cùng với các chị một năm nên tình cảm mấy chị em cũng rất thân thiết...ba chị thuê chung một phòng…

Cái cảnh ôn thi này không biết giờ nó sao chứ ai 8X đời giữa như tui chắc rành, ah, tất nhiên là những ai trượt như tui hix :( …………

Cũng quên không kể với các bác là tui có một cái tội mà có lẽ giờ nghĩ lại cũng thấy hơi hơi ân con mẹ nó hận, giờ ngẫm gom chúng lại nên cái con đường học hành nó chẳng được thuận buồm xuôi gió….. tất nhiên là ngoài cái tội đa tình, nhìn em nào xinh là chym cò cứ rung rinh ra rồi nhá….

Chả là tôi rất thích đọc sách, cái sở thích hình như là từ bố tôi mà ra. Từ cái thời bé tí tẹo học cấp I, bố tôi đã đặt cho tôi báo Nhi đồng để đọc chơi, cái thời báo có mỗi tờ bằng tờ A3 bây giờ gập lại thì phải, tôi cũng không nhớ lắm, chỉ nhớ bác văn thư của xã mỗi lần đưa báo cho tôi (thường vào buổi tối lúc 18h) lại hay nói câu “ nhất nhà mày đấy, cả xã có hai nhà đặt báo cho con…”………. Rồi lên cấp II là báo Thiếu niên tiền phong….ngoài báo, bố tôi mua rất nhiều sách văn học mà tôi đều ngồi đọc không bỏ sót một quyển nào…quyển tôi nhớ nhất là một tác phẩm văn học nước ngoài có tên “ Bé cát bụi” và cũng chính tác phẩm này dạy tôi thế nào là tɧẩʍ ɖυ…lạy chúa!....

Lan man con ngan tý cho đỡ buồn, xin trở về với câu chuyện học ôn lớp 13 đọc sách và mê truyện tranh, nó gần với nhau lắm, thời điểm tôi đi học ôn là vào năm 2004,lúc này bro nào mê truyện tranh chắc phải biết là tác phẩm nào đang hot chứ ạ? Bác nào biết comment chuẩn em có quà he he…. cứ sáng thứ hai hàng tuần, khoảng 10h là có truyện mới về nhà sách, phải đến chờ từ trước, truyện mới nên vài ngày đầu chỉ được đọc tại quán, chưa cho thuê về nhà. Thế là ngoài những giờ lên lớp ôn luyện, tâm trí tôi luôn gắn liền với những trang truyện ấy……………..

Thời gian đầu chỉ lao vào học, lao vào truyện…………..chẳng còn nhớ đến em……….

Em? Lúc này ra sao? Tôi cũng thấy mình giỏi thật…..cứ như là chúng tôi chẳng có liên quan gì tới nhau nữa ấy, dù cho tình cảm lúc trước mặn nồng đến như thế nào…..

Cho đến đúng một tháng học ôn, khi chúng tôi về để tiếp thêm đạn thì tôi nhận được tin nhắn của em…

mày xuống đấy học hành sao? Mẹ hỏi tôi trong bữa cơm tối

dạ, tụi con học cũng ổn ạ, thầy dạy dễ hiểu mà

uh, chịu khó vào nhé! Mấy hôm trước cái Y bạn mày nó gọi điện ra hỏi đấy

tôi gần như khựng lại, một chút bối rối thoảng qua…dạ, bạn ấy có nhắn gì con không ạ?

Nó nhắn khi nào mày về thì vào nhà nó chơi, tao không biết chúng mày có chuyện gì, nhưng đừng ảnh hưởng đến tương lai, đến học hành là được…

Dạ vâng…..tôi cắm mặt vào ăn nốt bữa cơm……..

………..đêm đó tôi trằn trọc không ngủ nổi…..cũng chẳng hiểu nổi mình nghĩ gì nữa, và cũng không biết phải làm sao nữa, cảm giác thất bại khiến tối không dám đối mặt với em…nằm đếm đến mấy nghìn con cừu mà không ngủ được, tôi xuống nhà tắm luyện cơ tay ☺…từ ngày thi tới giờ xa em hơn hai tháng, mỗi lần nhớ cảm giác ấy là lại phải nhờ cái tay…

Chẳng biết nói sao khi đối diện với em nữa, cảm giác muốn buông xuôi tất cả, kể cả cái tình yêu đầy mặn nồng cùng nỗi nhớ nhung đầy da diết giữa tôi và em nữa… không biết em giận tôi đến cỡ nào? Chắc là giận lắm rồi bởi tôi chẳng một lời từ biệt, chẳng một lời giải thích cho sự ra đi im lặng của mình…

Lân khân mãi đến sau bữa trưa hôm sau, tôi mới đủ can đảm để xuống nhà em…Cũng tiện trên đường xuống ND ôn thi luôn vì buổi tối tôi có lịch học ôn hai tiết…. Từ nhà tôi tới nhà em những lần trước sao mà muốn đi thật nhanh thế, còn lần này chân như có chì vậy, cảm giác thật khó tả, kiểu như muốn trốn chạy khỏi em…

Cuối cùng thì cũng tới xóm nhà em, dừng xe lưỡng lự nhưng rồi tôi cũng quyết định đạp tiếp vào ngõ...chiếc cổng không khóa, tôi đạp tới sân nhưng không thấy ai cả

Y ơi…. tôi cất tiếng gọi..

Đứa nào tìm cái Y đấy? giọng nội trong buồng nhà hỏi vọng ra. may quá chỉ có nội ở nhà, chắc giò này bố mẹ em đang ở ngoài đồng..

Dạ cháu … tôi dựng xe tiến vào nhà…

Bà khỏe chứ ạ? tôi tiến đến cầm tay nội, cũng bởi nội rất quý tôi nên tôi mới có những cử chỉ thân thiết như nội của tôi vậy…

Uh, nội khỏe, thế con dạo này học hành đến đâu rồi…

Con ạ, chán lắm nội ơi… Rồi chẳng hỏi em ở đâu, tôi ngồi kể cho nội chuyện thi cử… chuyện tôi đi học ôn thi lại như thế nào… nội thấy tôi buồn nên cũng chỉ động viên..

Các cháu còn trẻ, biết phấn đấu cho tương lai vậy là tốt rồi, thất bại là mẹ thành công cháu ah…

Nội ơi Y có nhà không ạ? tôi cũng sốt ruột khi nhìn đồng hồ, mải nói chuyện với nội quá…

Từ sáng giờ nó ở nhà dọn dẹp mà, lúc trưa thấy mẹ nó bảo chiều chở mẹ nó đi lên thi trấn có việc hay sao ấy? cháu vội đi ah?

Dạ vâng ạ, tôi nay cháu có tiết học rồi… thôi cháu xin phép nội hôm nao về cháu lại xuống thăm nội sau...

Ra khỏi nhà em, cảm giác lòng cứ trĩu nặng sao sao ấy, thôi đành gò lưng miết mải với chiếc xe căng hải...bỏ lại sau lưng bao ý nghĩ…

Em chỉ xuất hiện trong nỗi nhớ những lúc thơ thẩn đạp xe về vào cuối ngày... hay khi nhìn những cặp yêu nhau tay trong tay bên bờ hồ...còn lại tất cả tâm trí tôi dành cho bài vở...cho những bộ đề thi...

Cuộc sống của một thằng ôn thi đại học hồi đó bác nào trải qua chắc hiểu… ngày ngày ra trung tâm ôn luyện, vừa luyện thi, vừa luyện khả năng chịu nóng đến cực hạn…Chúng tôi cũng thuộc dạng chăm học khá khá, do vậy muốn kiếm được một chỗ ngồi tốt ở trung tâm: dưới quạt trần, gần giáo viên thì phải chịu khó đến sớm dù đi hơi vất vả. cũng chính vị vậy mà một cô bé khiến tôi phải chú ý cũng chỉ bởi vì cái điều đó...khi tôi đến thì bao giờ cũng thấy nhỏ ngồi đó...đặc biệt là hai môn toán hóa, còn sinh tôi nhìn mỏi mắt không thấy. mãi sau này khi quen mới biết em học khối A...