Chương 33

Lúc này có lẽ cảm giác giận hờn trong em đã bị lấn át mất phần nào, em như con mèo nhỏ rên lên khe khẽ...dù tôi mới chỉ mơn trớn lên cái đỉnh núi ở phía ngoài….những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay như dần được cởi bỏ…..

….. tình yêu luôn là đẹp nhất nhưng nó chỉ thật sự hoàn hảo khi được vun đắp bởi những cảm xúc chân thật từ tìиɧ ɖu͙©...chẳng phải danh ngôn hay chính luận mà là cái tôi chiêm nghiệm từ thực tế bản thân…

…... Qua những mối tình, mỗi người con gái mà tôi ngang qua…..

...em đáp lại nụ hôn của tôi một cách đầy nồng nhiệt, nhưng vẫn không quên hai đứa đang ở đâu…

- Bà cái Tr về giờ anh...khẽ đẩy tôi ra em thì thào…

- A vẫn nhìn được ra ngõ mà, với lại mình ngồi trong này cái mành nó che rồi…

- Nhưng...em chưa nói hết câu thì đôi môi đỏ mọng của em đã bị tôi cuốn lấy...ư..

…..Lần này tôi luồn hẳn tay vào bên trong cái áo sơ mi của em, vừa hôn em vừa xoa nhè nhẹ cái hạt đậu xinh xinh...em oằn người lên mỗi khi tôi dùng hai ngón tay mà vê vê, nó cứng lại như thách thức những ngón tay tôi vậy… em cũng hưởng ứng chẳng kém...luồn tay vào hẳn lưng tôi mà xoa nhè nhẹ…

….khuôn mặt em ửng đỏ...hai mắt nhắm nghiền đầy đam mê… lâu rồi có lẽ em chưa được kí©h thí©ɧ như vậy… ngồi trên cái ghế trường kỷ hôn vậy cũng mỏi, tôi kéo em đứng dậy, tiến ra sát phía cửa, dựa lưng em vào cái cánh của gỗ, tôi lại hôn em cuồng nhiệt…

….Ngoài kia, nắng dịu nhẹ như dát một lớp mật vàng lên cái chiều xuân đầy mê hoặc….mùa xuân...mùa của những cảm xúc thăng hoa...mùa của tình yêu...đó là một buổi chiều xuân thật chẳng thể phai mờ trong ký ức của tôi….

…..Mùa xuân về phơi phới…

….Lòng dạo rực tưng bừng…

….Xuân đang thay áo mới…

….Ta cũng thật vui mừng….

….Quả thật dưới cái nắng nhẹ, cộng với cái se se lạnh của một buổi chiều xuân ngoài sân...phía trong kia, ngôi nhà gỗ bình dị...có hai trái tim đang tan chảy vào nhau...em...phơi phới trong vào tay tôi...giờ không còn là những nụ hôn nhẹ nhàng nữa...những cái cúc xinh xinh của chiếc áo sơ mi đã bị tôi bung ra tự lúc nào….cái áo ngực ren trắng được tôi đẩy lên trên...em nhất quyết không cho tôi tháo...vì sợ bà Tr về không kịp…:)) tôi hun say sưa lên hai trái đào tiên căng mọng đầy sức xuân của em...chỉ có thể dùng một từ để tả nó...đẹp...giờ chắc nó đang được chồng em chăm sóc cẩn thận mất rồi những cứ nghĩ tới mình đã từng sở hữu nó...lòng vẫn không khỏi bồi hồi….

….hai tay tôi cũng đâu có chịu làm biếng, mà cả hai đang luồn vào trong quần em...xoa cặp mông em nhè nhẹ...em ôm ghì lấy đầu tôi đè vào giữa hai trái đào….

- anh nhớ Y quá….

- Ư...người ta cũng nhớ lắm ấy...

…………

một tay tôi lần theo cái cạp quần em về phía trước...phụt, cái cúc nhanh chóng bung ra khiến em ngỡ ngàng…

- dừng anh...ở đây không được…

- anh chỉ hôn nó thôi...đi...anh nhớ nó lắm…

- ư...chỉ hôn thôi nha...em sợ bà...

em chưa nói hết câu cái quần dài và quần chíp đã bị tôi kéo xuống tận gối….tôi ngồi thụp xuống….cái khu rừng rậm rạp, nơi có cái khe suối nguồn thiên thần của tôi hiện ra lồ lộ ngay trước mắt...tôi úp mặt vào đám lông đen nhánh ấy mà hít hà…..

Chúng tôi lao vào nhau như chưa từng được vậy…những tiếng thở dốc của tôi hòa cùng tiếng em nỉ non trong căn phòng với bộ trường kỷ đó mãi khắc sâu vào ký ức tôi những kỉ niệm đầy yêu thương về em…bởi đó là lần cuối cùng tôi có được em trong vòng tay…

Cuộc sống luôn chứa đựng những điều mới lạ, ta chẳng thể biết được phải không các bạn? những người đã đọc và theo dõi câu chuyện của tôi trên trang này, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể ngờ sau ngần ấy năm tôi lại có thể quay trở lại và tiếp tục lời hứa…

viết tiếp câu chuyện buồn….