Chương 19: Không cần

Khi Thời Hạ ra khỏi phòng bệnh, coo gặp Tần Thành Hạo trong sảnh thanh toán, anh ấy đang ngồi trên một chiếc ghế kim loại màu bạc và vẫy tay với cô từ xa: "Thời Hạ, lại đây."

Xung quanh đều là người, huyên náo hỗn loạn, người mang danh sách va vào nhau xông tới, Thời Hạ tránh đi đám người, đi tới bên cạnh Tần Thành Hạo.

Cảnh tượng này cũng rất quen thuộc, nhưng Thời Hạ lại không nhớ ra.

Người đàn ông này đeo một cặp kính gọng đen, dáng người ôn hòa lễ phép, nhưng Thời Hạ luôn cảm thấy có chút sợ hãi anh ta, vì vậy cô đứng yên trước mặt anh ta, thấp giọng gọi: "Anh Thành Hạo!"

Anh ta nói "hmm" và hỏi cô: "Em có về nhà không?"

Thời Hạ gật đầu.

"A Chính sẽ ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, gần như ngày mốt sẽ xuất viện. Đoàn phim có nhiệm vụ quay phim nặng nề, cậu ấy không mang theo trợ lý, chỉ sợ cậu ấy sẽ ở một mình. Ở trong khách sạn sẽ không có người chăm sóc, em có thể ở cùng cậu ấy vào ở mấy ngày được không?" Tần Thành Hạo nhìn cô, trong mắt có ý cười: "Giao cậu ấy cho em là anh yên tâm nhất. "

"Vâng, vâng, nhưng gần đây em đang tìm việc, vì vậy em có thể không có nhiều thời gian ... để chăm sóc anh ấy."

Thời Hạ xoa xoa ngón tay út liên tục, đây là động tác nho nhỏ quen thuộc của cô mỗi khi căng thẳng và rối bời.

Đó là một sự từ chối khéo léo, nhưng cô thực sự không thích hợp để nói dối và bao biện, điều đó vô cùng khập khiễng.

Tần Thành Hạo trầm mặc chốc lát, đột nhiên đứng lên: "Cùng anh đi uống một chén cà phê! Có thời gian không?"

Có điều muốn nói, Thời Hạ nói "ừm", rồi vô cớ đi theo anh ta ra ngoài.

Hai người ngồi ở một quán cà phê gần bệnh viện, bên cửa sổ, đối diện với một con đường nhỏ, bên kia đường là một công viên, sau bức tường đá và bụi cây là một hồ nước nhân tạo, bên hồ có đình bát giác và một chiếc chuông đồng. Trên mái hiên, khi gió thổi, tiếng chuông leng keng leng keng, mùa này rất ít người đến chơi, nên đường phố cũng ít người qua lại.

"Anh muốn cùng em xác nhận một chuyện. . . " Tần Thành Hạo híp mắt, hơi hơi hướng về phía trước nhìn về phía Thời Hạ, "Em hãy nói thật."

Thời Hạ ngồi thẳng người, hai tay đặt ở trên đùi:"Em sẽ nói."

Cô run rẩy như thế này, nhưng điều đó khiến anh ta cảm thấy hơi tội lỗi.

Nhưng anh ta vẫn không nhịn được hỏi: "Vào ngày khám sức khỏe, em biết mình có thai đúng không?"

Thật yên tĩnh, Tần Thành Hạo nhìn chăm chú vào đó, chăm chú chờ đợi câu trả lời của cô, lúc này trong quán cà phê không có ai, đường phố cũng yên tĩnh, giống như thời gian ngừng trôi.

Giống như ngày hôm đó khi có kết quả khám sức khỏe, bác sĩ ngập ngừng hỏi cô: “Cô có đi cùng người nhà không?”

Cô mơ hồ có dự cảm không lành, sau đó sắc mặt tái nhợt bình tĩnh nói: "Tôi không có người thân, trên hộ khẩu chỉ còn lại tôi, nếu có tình huống gì có thể cứ nói cho tôi biết."

Bác sĩ bảo cô ngồi xuống, "Là như vậy..."

Cô không hiểu lắm những gì cô nói, nhưng cô chỉ nhớ rằng mình đã đi kiểm tra kỹ lưỡng hơn và đưa kết quả kiểm tra cho bác sĩ, bác sĩ cau mày chặt chẽ và nói với cô: "Tình hình rất bi quan."

Cô nhớ mình đã nói "Ồ" và nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhiều lần, bác sĩ có lẽ cảm thấy vẻ mặt của cô quá buồn nên cô im lặng, sự im lặng ngắn ngủi khiến cô cảm thấy thời gian như ngừng lại trong trạng thái xuất thần.

Cô đứng trong sảnh bệnh viện ồn ào gọi điện cho Chu Chính Soái, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ chọn một câu không đáng kể nhất, "A Chính, em có thai."

Những người khác, không nói được.

Anh im lặng, còn cô ở bên này chìm trong suy nghĩ, một biển người, tiếng ồn ào ngày một dâng trào, trong khi thế giới của cô là một khoảng lặng và trang nghiêm, màu trắng xám, im lặng, rộng lớn và trống rỗng.

Giống như bây giờ, tựa hồ đang đứng một mình trên hoang đảo, sương mù dày đặc, không phương hướng, không thời gian, không gì cả, một mảnh trống rỗng, khiến người ta cảm thấy mất mát.

Tay xoa xoa của Thời Hạ dừng lại, thanh âm từ trong cổ họng truyền ra, một tiếng "ừm" nhẹ nhàng chậm rãi.

Tần Thành Hạo chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi gật đầu: "Vậy kết quả kiểm tra thân thể thế nào?"

Thời Hạ thở ra một hơi, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Thừa Hạo, vì sao luôn cảm thấy sợ anh ta? Thời Hạ cuối cùng cũng hiểu rằng chính người này luôn quá minh bạch và có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.

Một người dù trong suốt đến đâu cũng sẽ có những góc nhỏ muốn che giấu, nhưng thứ mà Thời Hạ cố gắng che giấu lại bị anh ta nhìn thấu.

"Làm sao anh...Làm sao anh biết?

"Yên tâm đi, ngoại trừ em cùng bệnh viện kết quả kiểm tra thân thể không ai có thể lấy được, anh ngày đó vừa vặn biết em làm cái gì, vừa vặn biết một chuyện cho nên liền đoán được. Em muốn nghe sao?"

Anh tháo kính ra, lau bằng khăn giấy, đeo lại và vẫn nhìn cô.

Thời Hạ hoảng sợ đến cực điểm, gần như lập tức cắt ngang anh ta, "Đừng..."

Nhìn dáng vẻ của anh hẳn là biết, nhưng Thời Hạ không muốn nghe lại kết quả, vì vậy ướng tới anh cười nói: "Đúng vậy, kết quả khám sức khỏe không tốt, cho nên em đi kiểm tra kỹ càng thì bác sĩ không còn nhiều thời gian nữa, đứa trẻ có thể không giữ được."

Tần Thành Hạo đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Thời Hạ khó chịu cúi đầu, "Anh không dùng ánh mắt kia nhìn em, em cũng không buồn. Ai có thể nói còn sống là một loại may mắn? Em đương nhiên không nỡ chia tay, có nhiều điều em chưa làm, nhưng em buồn. Chưa kể, nhiều nhất là em có một số điều hối tiếc, em muốn làm một người tự do và thoải mái từ khi còn nhỏ, vì vậy em đã khóc khi không làm được và muốn chết, nếu còn có thể quan tâm đến một chút tình bạn, xin đừng nói cho Chu Chính Soái biết."

"Không muốn làm phiền cậu ấy?"

Cô không muốn, cô không muốn chút nào, nhưng con người luôn ích kỷ và hèn nhát, ham ấm áp và sợ cô đơn, "Em đã gây rắc rối cho anh ấy đủ rồi, thậm chí em còn khiến anh ấy dính vào scandal sau khi chúng em chia tay ." Thời Hạ mỉm cười, "Anh nghĩ sao? Em có tư cách nói lời này sao?"

"Xác thực là không có tư cách." Anh ta gật đầu,

"Mặc dù ngay từ đầu là hợp đồng quan hệ, nhưng một năm sau khi soạn thảo hợp đồng liền vô hiệu, A Chính nói em có thể rời đi bất cứ lúc nào đúng không?”

"Đừng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ đó, anh biết nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng. Hai năm này là hai năm khó khăn nhất đối với A Chính. Trong thời kỳ chuyển hình, cậu ấy rất khắt khe trong việc lựa chọn kịch bản, cậu ấy đưa rất nhiều kịch bản, tất cả đều do cậu ấy tự mình viết, có một điều cần xem xét là chọn được kịch bản hay thì phải suy đi tính lại, cảm thấy cái gì cũng phù hợp thì mới nhận, cậu ấy có rất ít chứng thực, vì vậy thu nhập của cậu ấy không cao. Em có nhớ căn hộ của mình không? Tổng chi phí trang trí và nội thất là 2 triệu. Mặc dù lương của cậu ấy không thấp và ngoại hình cũng đáng ghen tị, nhưng với phương pháp làm việc của anh ấy, số tiền tiết kiệm của anh ấy còn lâu mới bằng đạt đến mức đó. Ngôi nhà là dành cho bạn."

Anh ta nhìn Thời Hạ với khuôn mặt không chút biểu cảm nên cô không hiểu lắm anh ta muốn nói gì mà chỉ im lặng lắng nghe.

"Cậu ấy vì em mà làm nhiều hơn nữa, em có cảm động không? Hay là cảm thấy không chịu nổi?"

Cô dường như bị một con dao sắc nhọn chém vào đầu khiến mọi người mất cảnh giác.