Chương 36.3

Ăn xong đi xuống lầu, Thời Hạ đã trở lại đang đợi ở đại sảnh, nhìn thấy anh, lập tức đi lên đón, đem khẩu trang cùng khăn quàng cổ đắp cho anh: "Em vừa mới trở về phòng lấy. " Sau khi đeo cho anh, cô tự mình đeo khẩu trang vào, tóc xõa xuống che gần hết khuôn mặ:, "Em nghĩ em cũng sẽ bị để ý, bây giờ khắp nơi đều có ảnh." Thời Hạ tự cười nhạo chính mình , "Thật xấu xí, em thậm chí không thể chịu được khi xem."

Vẫn là ảnh hồi còn học đại học, lúc hỗ trợ là tất yếu sẽ lộ ra, thỉnh thoảng chụp ảnh với fan, bây giờ đều được đưa lên.

Người hâm mộ của anh rất lịch sự và thân thiện, hầu hết họ sẽ đứng ra bảo vệ cô, nói rằng nếu hai người thực sự yêu nhau, điều đó sẽ rất truyền cảm hứng, sau nhiều năm hâm mộ, đó sẽ là một câu chuyện tốt cuối cùng đạt được một kết quả khả quan.

Một số người hâm mộ cũng đứng ra thanh minh, nói rằng khi Thời Hạ còn ở trong câu lạc bộ, cô là một cô gái rất có trách nhiệm và cẩn thận, ăn nói và hành động đều tốt, cô rất được yêu thích.

Nhưng chắc cũng có nhiều người nổi tiếng, cũng có người lấy cô ra để chửi nhằm thóa mạ anh, lời lẽ thậm tệ.

Thời Hạ nắm tay Chu Chính Soái, "Chúng ta đi vào ngõ nhỏ đi, chỗ đó gần một chút, không có người."

Anh "ừm" một tiếng, thấy cô trang bị đầy đủ khăn quàng cổ, mũ và khẩu trang, anh không khỏi nói: "Thời Hạ, chúng ta công khai nhé? Anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em, ngăn cản việc em bị quấy rối."

Thời Hạ sửng sốt một lúc, trên thực tế, Tần Thành Hạo đã nói với cô rằng cách tốt nhất để làm rõ tin đồn là trực tiếp phủ nhận hoặc thừa nhận nó.

Tình hình hiện tại khác với những năm trước, không phải là thời đại mà những người nổi tiếng khi yêu sẽ mất đi lượng fan trên diện rộng, thậm chí có người hâm mộ còn lo lắng cho những biến cố cả đời của thần tượng hơn là của chính mình.

"Thật ra cũng không sao, em ở nhà, cũng không thường xuyên đi ra ngoài, cho nên cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng." Thời Hạ suy nghĩ một chút, "Bất quá, anh không sợ sao? Người hâm mộ của nh sẽ mắng anh là mù?"

Chu Chính Soái cũng có chút sững sờ, anh luôn cho rằng Thời Hạ sẽ không chịu để lộ ra trước mắt công chúng, cô là người thích núp sau đám đông, khi còn là biên kịch, cô chỉ phụ trách viết bản thảo, chính là ấm áp, cô biết vấn đề ở đâu, nhưng cô đã quen với cách sống này và không muốn thay đổi. Khi cô viết kịch bản, cô chỉ chịu trách nhiệm viết bản thảo, không tham gia ký kết, không xuất hiện, ẩn mình sau mạng xã hội, chỉ muốn lặng lẽ tạo ra giấc mơ của chính mình.

Có lẽ, anh tự cho mình là đúng và cho rằng mình hiểu cô rất rõ, nhưng dù sao con người cũng hay thay đổi, đôi khi anh còn không thể hiểu hết bản thân mình chứ đừng nói đến người khác.

"Ánh mắt của anh vẫn luôn tốt, họ biết điều đó." Chu Chính Soái mỉm cười, "Em xem, em có đồng ý không?"

Thời Hạ gật đầu, "Em không quan trọng, em không hiểu những điều này trong giới giải trí cho lắm."

"Vậy thì công khai đi. Anh đi nói với Trình Hạo."

Thời Hạ gật đầu.

Có lẽ là do thời tiết nên trung tâm mua sắm có chút vắng vẻ, khi bước vào, một vài nhân viên bán hàng buồn chán lễ phép chào hai người, Thời Hạ gật đầu đáp lại, nhưng anh cũng không có ý định đi vào, anh hỏi cô: Có cái gì muốn mua sao? Vẫn còn sớm, em có thể đi mua sắm một lát."

Thời Hạ cười nói: "Em phụ trách mua, anh phụ trách quẹt thẻ ở phía sau sao?"

Anh cũng cười, "Ừ."

Thời Hạ không biết anh nghĩ tới cái gì, ôm bụng cười nói: "Xem ra là bá đạo tổng tài nha!"

Thời Hạ không có gì để mua, nguyên nhân chính là do đôi chân của anh không được tốt, anh sẽ mệt mỏi sau khi đi bộ xung quanh trong một thời gian dài.

Chu Chính Soái đi mua bỏng ngô, Thời Hạ ôm nó trong tay, hai người ngồi bên ngoài một lúc rồi xếp hàng đi vào.

Không có nhiều người xem phim, ít hơn một nửa trong số họ ngồi lẻ tẻ thành hai và ba.

Thời Hạ và anh ở phía sau, ánh sáng trở nên mờ dần khi họ đi xa hơn. Bản thân Thời Hạ bị cận và bây giờ cô không thể nhìn rõ. Cô nắm lấy cánh tay của anh và bước đi một cách cẩn thận.

Sau khi ngồi xuống cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thời Hạ bình thường không thích đeo kính, cô cảm thấy chúng xấu xí, đeo lâu sẽ cảm thấy khó chịu, có đôi khi đơn giản là bị mờ, hôm nay cô tỉnh dậy đi ra ngoài, cô không đeo kính và cô không thể không bực bội nói: "Em quên đeo kính."

Cô còn chưa nói xong, Chu Chính Soái đã đeo kính lên sống mũi cô, "Lúc ra ngoài anh có mang theo."

Thời Hạ thốt lên một tiếng "ồ" và mỉm cười.

Một bộ phim tình cảm rất cổ hủ, vì bộ phim nói về cuộc sống, tình thương, ầm ĩ, không suôn sẻ, nhưng may mắn thay, trong những ngày chiến tranh và loạn lạc, vẫn còn một chút ấm áp và lãng mạn.

Đến nửa phim, Thời Hạ đột ngột bật dậy, chưa kịp nói gì đã lao ra ngoài và nôn thốc nôn tháo trên bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh.

Thực ra không có gì, chỉ là khạc ra một ít nước chua, trong bụng tràn ngập khó chịu.

Phải mất một lúc để chậm lại, khi cô đi ra ngoài, Chu Chính Soái đã đứng bên ngoài, cau mày và lo lắng hỏi cô: "Em có khó chịu không?"

Thời Hạ lắc đầu, bởi vì cắn rứt lương tâm, thanh âm rất thấp, "Không có chuyện gì!"

“Chúng ta đi bệnh viện đi!” Tuy là giọng điệu thảo luận, nhưng tay anh đã nắm chặt cổ tay cô, định mang cô đi: “Để bác sĩ xem một chút.”

Thời Hạ không biết anh bị làm sao, vội vàng kéo anh lại, "Không sao đâu, không cần đi bệnh viện."

Anh quay đầu lại và nhìn cô một cách nghi ngờ.

Thời Hạ cười, “Thật mà, không sao đâu, anh già như vậy rồi, còn không cảm nhận được sao?” Cô nắm tay anh đi vào rạp chiếu phim, “Em còn chưa xem xong, thật sự còn chưa muộn đâu. Em sẽ đi nếu em cảm thấy không khỏe.

Phim đang đến đoạn vui nhộn, trên khán đài vang lên tiếng cười, hai người trở về chỗ ngồi, lúc ngồi xuống, Thời Hạ ghé vào lỗ tai anh hỏi: "A Chính, anh cảm thấy tình yêu là cái gì?" ?"

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Thời Hạ chỉ vào 2 người trong phim: "Em đột nhiên cảm thấy yêu chính là làm khổ nhau, có lẽ bọn họ tách ra sẽ sống tốt hơn."

Chu Chính Soái suy nghĩ một lúc, "Có thể." Anh ấy là người ít tư cách nhất để trả lời câu hỏi này, nhưng ... "Nói trắng ra, chuyện tình cảm giống như uống nước, người khác làm sao hiểu được?"

Thời Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Cũng đúng."

-Tin đồn ngày thứ 24-

Mấy ngày sau, trời đổ tuyết, nhiệm vụ quay phim tạm thời dừng lại, thay vào đó là những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Chu Chính Soái chuyên tâm hồi phục vết thương, Thời Hạ lại bắt đầu viết bản thảo.

Biên tập xuất nghe đến đây rất kích động, gõ gõ: "Đề tài gì? Về tình yêu? Hay văn xuôi? Cho tôi xem."

Thời Hạ đột nhiên nhớ tới trước đây khi cô viết kịch bản, kịch bản liền gửi cho nhà sản xuất, người khác liền xem một chút cũng không thèm, gặp người quen còn có thể hơi hơi cười cười một tiếng. khéo léo nói với cô rằng, “Kịch bản đã được giao. Nó đã được đánh giá và chúng ta sẽ có kết quả sau.”

Kết quả là, hầu hết là không có gì, đôi khi rõ ràng là nó đã được hoàn thiện, và cô hỏi liệu nó sẽ được bắt đầu sau hai ngày và câu trả lời là nó tạm thời bị tạm dừng và một khi đã bị dừng sẽ là vô thời hạn. Sau khi quen với điều đó, cô đã không còn thất vọng.

Thật bất ngờ, cô đã viết một số bài luận trên mạng theo sở thích và nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Biên tập làm việc với cô mấy năm cũng rất kỳ vọng vào cô, mỗi khi có ý tưởng gì đều có thể cùng cô ấy thảo luận vui vẻ cho đến khi bản thảo được hình thành, chỉnh sửa và hoàn thiện, sau đó là sắp xếp, vẽ bản thảo, trang bìa, và đến nhà in để in, khi liệt kê, giống như xem một đứa trẻ được sinh ra, nếu cô là mẹ của đứa trẻ, thì biên tập là bà đỡ, ngay cả khi chuyển dạ khó khăn, biên tập sẽ hỗ trợ cô ấy, nhẹ nhàng khuyến khích cô và nói với cô đừng sợ.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu cô đã không thích hợp làm biên kịch.

“Đây là dạng nhật ký, em có muốn đọc không?” Thời Hạ giải thích, “Nó ghi lại một số chuyện giữa chị và bạn trai.”

"Nhìn mà xem." Biên tập thực ra cũng trạc tuổi Thời Hạ, lần đầu tiên cô gặp cô ấy, cô ấy là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, sau nhiều năm như vậy, thành tích của cô ấy đã tiến bộ, cô ấy đã trở thành trưởng nhóm. Cô ấy không thay đổi, vẫn dễ dàng vui vẻ và phấn khích, giống như một cô gái nhỏ.

Thời Hạ mỉm cười, "Được, chị sẽ sắp xếp nó và gửi cho em."

Toàn văn hơn 90.000 từ, Thời Hạ gần như đã viết xong.

Thời Hạ gửi 30.000 từ đầu tiên và biên tập rất thích nó, vì vậy cô đã gửi cho cô phần tiếp theo, "Chị biết không, độc giả bây giờ thích loại bánh quy ngọt ngào này, xem chương trình thực tế về tình yêu hai ngày trước thực sự rất nổi tiếng!"

Ngày hôm đó ký kết hợp đồng xuất bản, Thời Hạ đi in hợp đồng, bên ngoài tuyết lại rơi, trận tuyết này kéo dài hơn nửa tháng, vẫn không ngừng.

Thời Hạ lấy một hàng dấu chân của chính mình trên tuyết và cập nhật động thái trên tài khoản chính thức - “Cuộc đời như đi ngược đường, không ai là người đi cùng đường, nhưng có một người nắm tay, dù mưa gió đắng cay cũng có thể trở nên ngọt ngào. "