Chương 37.2

Nếu đây là một câu chuyện tình yêu trong khuôn viên trường thì sẽ rất đẹp, nhưng tôi vẫn nghe những điều này từ miệng những người bạn học cũ của mình.

Tôi quên mất cái gì đó. Một cái gì đó rất quan trọng.

Tôi đã quên mất A Chính, tôi chỉ nhớ khuôn mặt của anh ấy trong phòng khách sạn.

Tôi luôn nhớ rằng chúng tôi đã qua đêm cùng nhau, đó là một điều nực cười và sai lầm chưa bao giờ xảy ra.

Khi tôi gặp lại anh ấy ở trường đại học, tôi chỉ muốn trốn thoát. Cuối cùng bị anh ấy bắt lại. Chúng tôi lại làm quen với nhau.

Những năm tháng đó tôi sống không tốt lắm, bố mẹ tôi qua đời, từ một cô gái hạnh phúc với một gia đình đầy đủ theo nghĩa đen tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi, tôi sống với bà ngoại, xung quanh tôi không có người thân nào khác.

Như mọi người biết, chỉ là một cái không thể nào sáo rỗng hơn cả cốt truyện, chẳng qua là thiên tai nhân họa, biến hóa bất ngờ mà thôi.

Nhưng đối với những người đã từng trải qua, từng chút đau đớn đều là thật, tôi không thể buông thả, khi đau đớn ập đến, tôi chỉ biết nghiến răng cầu trời, cầu trời cho để mọi thứ tốt đẹp hơn.

Khi bà tôi bị xuất huyết não, tôi mới chỉ là sinh viên năm thứ hai đại học, không có tiền tiết kiệm, không có ai có thể liên lạc và gần như tuyệt vọng, người duy nhất tôi có thể nghĩ đến có thể giúp đỡ tôi là A Chính, người không hề quen biết với tôi. Lúc đó, cômở miệng, không dám có quá nhiều hi vọng, không ngờ anh lại đồng ý, cùng cô ở bên những ngày buồn nhất, khó khăn nhất.

Sau này, mỗi khi gặp khó khăn, vất vả, tôi như có bóng hình anh ở bên.

Một lần tôi gặp một đối tác quá đáng, và anh ấy đã giúp tôi đáp trả.

Sau đó, anh ấy hỏi tôi có muốn ở bên nhau không, và tôi nói: "Được."

Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh ấy.

Chúng tôi đã bên nhau hơn hai năm kể từ ngày ra trường.

Tôi chỉ nhớ kỷ niệm về thời kỳ của chúng tôi.

Về hai năm cấp 2 và cấp 3, đầu óc tôi gần như trống rỗng, có lúc tôi cố gắng suy nghĩ, có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang hiện ra, nhưng lại không nghĩ ra được của bất cứ điều gì.

Tôi cảm thấy đau đầu khi nghĩ về nó trong một thời gian dài.

Gần đây tôi thường xuyên bị đau đầu, A Chính nói rằng tôi đã bị chấn thương ở đầu trong kỳ nghỉ hè khi tôi tốt nghiệp cấp ba, sau đó trí nhớ của tôi bị xóa mất, trong não vẫn còn một thứ gì đó, tôi không biết đó là gì , nhưng qua nhiều năm dường như cũng không có tác dụng gì, chỉ là gần đây tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu, thực sự sợ mình sẽ đột ngột qua đời.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình không sợ chết.

Nhưng thực ra, tôi sợ, tôi sợ mất đi những gì tôi yêu quý, tôi sợ những hối tiếc, tôi còn nhiều điều phải làm, còn nhiều ước mơ chưa thực hiện được.

Tôi sợ chết.

Tôi nhớ cách đây một thời gian có đi khám bệnh, bác sĩ nói với giọng rất buồn và tiếc nuối: “Tình hình có vẻ rất tệ”.

Có một cái gì đó đang phát triển trong đầu có lẽ không phải là một tình huống tốt, nhưng tình hình của tôi phức tạp hơn một chút.

Lúc đó tôi đã muốn rời xa anh ấy, bởi tôi cảm thấy trong hoàn cảnh như vậy, dù là chữa trị hay là chết, níu kéo anh ấy cũng là một điều quá tàn nhẫn.

Tôi không cao quý đến thế, tôi muốn có ai đó ở bên cạnh mình ngay cả trong tình huống tồi tệ nhất.

Nhưng đôi khi, tâm trạng rất phức tạp.

Đặc biệt là sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết.

Tôi sợ kéo anh xuống, tôi sợ rời xa anh.

Tôi sợ cô đơn, và cũng sợ bị thương hại.

Tôi sợ mọi thứ, và tôi cũng không sợ gì cả.

Toàn bộ như xung đột, và tôi không thể đưa ra lựa chọn nào.

Cuối cùng tôi bỏ trốn, đặt vé máy bay sớm nhất về quê, một câu chào cũng không dám, âm thầm ra đi.

Anh khi đó vướng vào chuyện vặt vãnh, cuối cùng sau khi tôi đi xa liền lập tức chạy tới, không thể tưởng tượng được cảm giác của tooi khi nhìn thấy anh như thế nào, giống như nhìn thấy mặt trời xuyên qua tầng mây, mở ra một tia sáng , chiếu sáng cả thế giới của tôi.

Tôi không thể sống thiếu anh ấy, trong một khoảnh khắc ý nghĩ đó gần như chạy qua đầu tôi.

Anh ấy từng bước đi về phía tôi, tôi nghĩ, tôi không thể để anh ấy thất vọng và tôi không thể làm tổn thương anh ấy.

Tôi sẽ đi nốt quãng đường còn lại.

Tôi đánh cược với số phận, nếu còn cả phần đời còn lại, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để yêu anh ấy.

Nếu không, thì tôi sẽ đi cùng anh ấy đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Tôi đã cố hết sức, cố hết sức, để ôm lấy anh.

——

Thời Hạ mượn máy tính in một bản thảo dài vài nghìn chữ, chỉnh sửa trong vài giờ.

Quả nhiên, Chu Chính Soái đang ở trong bếp, trên người đeo một chiếc tạp dề, trên giá bên cạnh là một cuốn sổ ghi chép, trang mở ra nhất định là công thức nấu ăn.

Thời Hạ cởi giày, lặng lẽ đi tới và ôm eo anh từ phía sau.

Một lần nữa, khi anh chỉ ra sự chênh lệch chiều cao, khi anh ôm cô, anh thường có thể gục đầu vào vai cô và mà cô chỉ có thể áp mặt vào lưng anh, cô ấy nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nói: "A Chinhd , hộ chiếu của em đã sẵn sàng."

Anh dừng lại, như thể không hiểu, "Hả?"

“Em phải đi California gặp cố vấn của dì Giang Lan.”

Thời Hạ cảm thấy ôm anh như vậy cũng tốt, cô nhìn không ra biểu cảm của anh, liền nói một mạch: “A Chính, tình trạng của em không sao đâu. Não có vấn đề, dì Giang Lan nghi ngờ đó là khối u, nhưng các triệu chứng không rõ ràng, hoặc đó có thể là một căn bệnh chưa biết, bà ấy đã giới thiệu em với thầy của bà ấy ở California và em muốn đến đó ."

Chu Chính Soái bình tĩnh hơn cô dự đoán rất nhiều, trầm mặc một lúc mới nói: “Anh đi cùng em đến đó.”

“Có lẽ như vậy không ổn lắm.” Thời Hạ thì thầm.

Anh trấn an cô: "Không."

“Nếu như có thì sao?” Thời Hạ sợ hãi.

“Em còn có anh.” Chu Chính Soái xoay người, quả nhiên thấy mắt cô đỏ bừng, liền cúi đầu ôm mặt cô, “Cho dù trong tình huống xấu nhất, em cũng còn có anh.”

Anh không thể an ủi cô nhiều, mọi thứ về sự sống và cái chết dường như mờ nhạt và bất lực.

Chỉ có thể lặp đi lặp lại, "Em còn có anh."

Thời Hạ đột nhiên nở nụ cười, "A Chính đừng như vậy, anh căng thẳng như vậy, em ngược lại muốn khóc. Kỳ thật, em sợ nhất không phải cái chết, mà là chia ly. Em sợ anh sẽ đau lòng, hơn nữa em cũng sợ anh sẽ thương hại em. A Chính, anh hứa với em đi, được không? Nếu em thực sự không còn mấy ngày nữa, anh có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ở bên em đến giây phút cuối cùng."

Cô nhìn anh, "Chỉ cần ở lại với em thôi."

Chu Chính Soái giữ mặt cô, cúi đầu tìm môi cô hôn: “Có thể.”

Anh tựa đầu vào trán cô, nhìn vào mắt cô, “Anh sẽ buồn, có lẽ anh không thể. Đừng khóc, anh nhớ em bao nhiêu, anh càng buồn bấy nhiêu, cho nên Thời Hạ, hứa với anh sẽ không bỏ cuộc, được không?"

Thời Hạ gật đầu: "Được."

Chu Chính Soái ôm cô vào lòng, thì thầm nói: "Thật ra anh đã biết em định đi California từ lâu, vô tình nhìn thấy bức thư em cất ở đầu giường."

Thời Hạ nhất thời không kịp phản ứng.

"Anh rất vui vì em đã không rời đi mà không nói lời tạm biệt."

"Anh đã biết tất cả mọi thứ?"

“Ừ.” Chu Chính Soái đáp. Trên thực tế, anh biết nhiều hơn cô nghĩ.

"Vậy anh sẽ làm gì nếu em rời đi mà không nói lời tạm biệt?"

“Núi không đến, anh sẽ đi núi.” Anh cười nói: “Vậy anh chỉ có thể đến sân bay chờ thỏ.”

"Nếu không tìm được?"

"Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm."

"Vẫn không tìm được thì sao?"

"Anh sẽ dành thời gian để tìm thấy nó."

"Tại sao anh ngốc thế."

"Anh chỉ là rất yêu em."

Nước trong nồi sôi sùng sục, sủi bọt, anh bóp mặt cô, cười nói: "Chờ một lát, chúng ta lập tức có thể ăn."

Thời Hạ nói "ừm", đứng bên cạnh anh và hướng dẫn anh cách thêm gia vị.

Và gạt những chuyện không vui đó sang một bên.