Chương 20: Thi thể bị giấu đi

“Một đống đồ chơi như vậy…. đâu mất rồi?”

Tay chân của Đậu Hoài lạnh run, trợn mắt nhìn chằm chằm con vịt đồ chơi ở cạnh chân.

Con mắt bằng nhựa vô thần đựng đầy sự chết chóc, sợi bông lộ ra từ vết rách ở miệng hiện ra sự đáng sợ vô tận.

Giằng co với một món đồ chơi bằng bông trong hung trạch, trong cuộc đời ngắn ngủi của Đậu Hoài chưa từng xảy ra chuyện này.

Nhưng giờ đây cậu không dám cử động dù chỉ một chút, sợ mình vừa quay đầu đi là con vịt bông này sẽ nhảy lên cắn cổ cậu ngay lập tức.

“Rốt cuộc là cái thứ này muốn làm gì? Đồng đội của nó đi đâu hết rồi?”

Mồ hôi chảy xuống từ thái dương, Đậu Hoài cảm thấy miệng của con vịt này càng ngày càng mở to, dường như có rất nhiều ác ý giấu ở trong sợi bông bị lòi ra.

“Chờ đã….. Sợi bông?”

Sự hoảng sợ ban đầu qua đi, lý trí dần dần trở lại. Biểu tình của Đậu Hoài dần dần trở nên kỳ quái, cậu từ từ ngồi xổm xuống, giơ một ngón tay chọc vào vết rách ở miệng của vịt bông.

Vịt bông: “?”

Đậu Hoài: “Mày cắn đi, tao cho mày cắn đấy.”

Vịt bông: “!!!”

Vịt bông: “…….”

“Mày chỉ là một con gấu bông,” ngón tay Đậu Hoài thong thả ung dung chọc chọc, cảm nhận được sự mềm mại do bông mang lại, “Việc hù dọa người khác không hợp với mày đâu.”

Cậu giống như là một người lớn xấu tính đang bắt nạt trẻ con vậy, vừa tự quyết định vừa cởi sợi dây đang buộc trên người vịt bông ra.

“Biện pháp tốt nhất để đánh bay nỗi sợ, chính là tự tay tiêu diệt nguồn gốc của nỗi sợ.”

Bây giờ Đậu Hoài đã hiểu những lời này hơn nhiều rồi, để không bị dọa nữa, cậu tách rời vịt bông từng chút từng chút một.

“Bông, cái mũi, đôi mắt, vải nhung.”

Cuối cùng, lúc cậu tách bộ phận cuối ra, con vịt bông chết chóc “phụt” một cái tắt lửa, hình như thứ bám trên người nó đã rời đi.

Nhìn vịt bông không có sức sống trước mặt, Đậu Hoài lẩm bẩm tự nói, “Chị gái, cho dù chị có tin hay không thì em cũng thật lòng muốn giúp chị. Hung thủ gϊếŧ chị vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, chị lại bị nhốt ở đây, đến khi nào mới tự tay bắt hắn được?”

Vương Xuân Hoa là một người số khổ, cô ấy chỉ muốn có một đứa con của chính mình, nhưng trời cao lại dập tắt nguyện vọng duy nhất của cô ấy. Trong lúc mà cô ấy cần sự giúp đỡ nhất thì ác ma lại âm thầm xâm nhập, khiến cô ấy chết dưới tay người thân thương nhất.

“Lúc sống tất cả những nhiều muốn có đều không có được, chết rồi linh hồn còn bị nhốt ở nơi nhỏ bé này, nhìn hung thủ tự do tự tại.” Đậu Hoài nhìn phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói rất chân thành, “Chị gái, để em giúp chị đi, em có thể giúp chị.”

“Em biết hung thủ khiến chị cửa nát nhà tan là ai, em cũng suýt nữa bị tên đó điều khiển nên em biết cái loại cảm giác ghê tởm ấy! Chị gái, em có thể nghĩ cách đưa chị ra ngoài, đưa tới trước mặt tên đó để chị tự trừng phạt hắn ta!”

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc Đậu Hoài nói xong câu đó, độ ấm trong phòng chợt giảm xuống. Khí lạnh xuyên qua làn da chui vào nội tạng làm cậu nổi cả da gà.

Ngay sau đó phía sau phát ra tiếng “Bụp bụp”, cậu ngơ ngẩn quay đầu lại, thấy một đống đồ chơi bằng bông rơi đầy trên đất

Không biết là ai đã thắt những sợi dây buộc trên những món đồ chơi đó lại với nhau, nối thành một vòng tròn, độ rộng vừa đủ để nhét cổ của một người trưởng thành vào.

Đậu Hoài sờ sờ cổ mình, da đầu tê dại, “…. Cô ta muốn siết cổ mình?”

Cảm giác chân thành vừa mới nảy lên vỡ nát ngay lập tức, cậu nghĩ mà sợ cắn chặt răng, nếu chỉ chậm một chút nữa thôi, chỉ sợ mình cũng sẽ biến thành chất dinh dưỡng của hung trạch.

Nhưng còn may, còn may có thể thuyết phục được người vợ này

Tim của cậu đập mạnh, lại không dám thể hiện ra bên ngoài dù chỉ một chút, chỉ có thể cố gắng giữ thần thái chân thành của một người bị hại, lải nhải nói với không khí, “Chị gái, em có người bạn là công an, bọn họ đã nghi ngờ Dụ Mục Thanh. Không chỉ chị, tên biếи ŧɦái đó còn gϊếŧ nhiều người khác nữa. Trước đây, bạn của em không nắm được chứng cứ phạm tội của Dụ Mục Thanh, là em mạo hiểm tính mạng quay một đoạn video mới mở ra được hướng điều tra cho bọn họ.”

Vì để thể hiện mình không có nói dối, Đậu Hoài lập tức lấy điện thoại ra click mở video đặt ở bên cạnh, “Nhưng mà chị à, chỉ có mỗi video này thì không thể định tội cho bác sĩ được. Em có thể giúp chị ra ngoài, tương ứng, em cũng cần sự trợ giúp của chị.”

“Ác ma làm hại nhân gian, thả bác sĩ ở ngoài một ngày thì có khả năng càng nhiều người nữa sẽ chết, phải chịu tra tấn mà chết. Em không thể trơ mắt ra nhìn được, tuy rằng em chỉ là người ngoài cuộc nhưng em có lương tri, em nguyện vì những sinh mệnh vô tội, vì mọi người nỗ lực chống lại bác sĩ.”

“Cho nên chị gái à,” Đậu Hoài ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói chân thành tha thiết, “Chị nguyện ý giúp em không? Nguyện ý tán thành tất cả những gì em làm không? Nguyện ý cùng nhau đưa bác sĩ vào địa ngục không?”

Tuyệt!!

Mình đỉnh thật! Là trình độ có thể đạt giải Oscar đó!!

Trải qua một loạt sự hoảng sợ và lo lắng, tiềm năng của Đậu Hoài bùng nổ. Cậu không biết là oan hồn nghe được bao nhiêu, nhưng chỉ cần một đoạn lời nói siêu dài tràn đầy xúc cảm cùng chân thành này, thì người qua đường nào cũng sẽ dưng dưng nước mắt!

Câu ngồi dưới đất chờ mong, ánh mắt cực kì nóng bỏng.

Nhưng mà cả căn phòng lại rất yên tĩnh, chỉ có độ ấm đang liên tục giảm xuống, rét lạnh đến tận xương.

Bởi vì lâu không đổi tư thế, phần chân đau như là chuột rút, nhưng Đậu Hoài như cũ không động đậy.

Cậu đang đợi, cũng đang đánh cược.

Tuy là ban ngày, nhưng sức mạnh của oan hồn cũng không yếu đi là mấy. Trước khi vào phòng, cậu chọn đóng chặt cửa là đã chuẩn bị liều mạng.

“Làm thế nào để đạt được sự tán thành của một người bị đột tử? Trừ việc thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy, hóa giải oán niệm, mình thực sự không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn.”

Đậu Hoài biết rõ mình không có cách để giúp Vương Xuân Hoa mang thai, nên chỉ có thể lấy việc “trừng trị hung thủ” để làm con bài tình cảm.

Cậu lặng lẽ hít sâu để giải tỏa cảm giác cơ thể sắp đông cứng.

Lúc bắp chăn sắp vặn thành hình hoa, căn phòng trống vắng cuối cùng cũng có động tĩnh.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ dần dần yếu bớt, hung trạch còn hơi sáng sáng ban đầu chớp mắt tối sầm xuống. Hình như có thứ gì đó bao trùm quanh căn phòng, làm ánh mặt trời không chiếu vào được.

Đậu Hoài thấp thỏm trong lòng, cậu nghe thấy tiếng sấm đột nhiên nổ vang ở bên ngoài.

“….. Không phải chứ? Trời nắng biến thành trời mưa ngay lúc này ư?!”

Cậu lập tức đứng dậy, muốn quay lại 10 phút trước đá chết cái đứa mà đóng chặt cửa chính kia.

Nhưng mà hiện thực không cho phép cậu làm như vậy.

Độ ấm xung quanh đã thấp đến một ngưỡng cực kì nguy hiểm, bên trong phòng có thứ gì đó đang thức tỉnh.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy ống quần căng chặt. Cúi đầu nhìn, một cái đồ chơi tròn vo đang ôm lấy chân cậu.

Đậu Hoài: “……”

Hiểu rồi, oan hồn này không biết đổi mới cách hù người. Nếu có thể in cho nó một quyển 《 Một trăm phương pháp để lệ quỷ hù chết người 》, thì nó có tha cho mình không?

Liếc mắt nhìn cái thứ ở cạnh chân, cậu bỗng sửng sốt.

“Em bé?”

Nó không phải một món đồ chơi bằng bông bình thường, nhìn gần mới phát hiện, đó là một con búp bê em bé làm thủ công.

Đường may bình thường, kiểu dáng cũng không hề đặc sắc, thậm chí còn nhỏ hơn mấy con thú bông đồ chơi kia, thế cho nên căn bản là Đậu Hoài không phát hiện nó trong một đám đồ chơi ấy.

Nhưng trong lòng Đậu Hoài vẫn dâng lên cảm giác quái dị.

“Trên trần nhà đều treo những con thú bông được sản xuất công nghiệp, chỉ có mỗi con búp bê này là làm thủ công. Là Vương Xuân Hoa tự làm ư? Manh mối bị giấu đi có ở đây hay không?”

Cậu cúi người nhặt con búp bê em bé lên, bóp bóp khắp nơi, quả nhiên phát hiện một tờ giấy được gấp gọn phía sau một con mắt bằng nhựa.

[ bác sĩ trộm ký ức của tôi, đừng tin anh ta, đừng uống thuốc, tên đó điều khiển chồng mình, hắn muốn gϊếŧ mình, phải chạy thôi. Mình không bị bệnh trầm cảm, mình không thể mang thai, mình vĩnh viễn sẽ không có em bé, đừng tin chuyện ma quỷ của bác sĩ! ]

“Đùng đùng!”

Tiếng sấm to vang lên bên ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã trút xuống. Tấm rèm dày nặng nhẹ nhàng đong đưa, bóng dáng màu đen vặn vẹo chiếu lờ mờ trên cửa sổ.

Đậu Hoài cầm trang giấy, lập tức hiểu rõ tất cả sự tình.

Bác sĩ không thành công điều khiển Vương Xuân Hoa, người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo. Nhưng điều tiếc nuối là, thời gian mỗi lần cô ấy tỉnh táo đều rất ngắn . Để giúp bản thân nhớ rõ, đồng thời không bị bác sĩ phát hiện, cô ấy viết tờ giấy này giấu ở trong con búp bê mình tự làm.

Nhưng không lâu sau, cô vẫn bị gϊếŧ. Tại sao bác sĩ không để thi thể bị phát hiện giống mấy vụ án lúc trước? Rất có khả năng là vì lúc cuối cùng, bác sĩ đột nhiên phát hiện Vương Xuân Hoa vẫn luôn tỉnh táo, tên đó nghi ngờ người phụ nữ này có khả năng sẽ để lại chứng cứ có liên quan tới anh ta!

Thường thì những vụ án gϊếŧ người, cảnh sát điều tra nhất định sẽ lục tung hiện trường lên. Bác sĩ sợ mình sẽ bại lộ, cho nên mới chọn giấu thi thể đi, giả tạo đây là một vụ án mất tích.

Như vậy cũng giải thích được vì sao lúc Đậu Hoài sưu tầm manh mối ở trong phòng, nơi này lại sạch sẽ như, đại khái là bởi vì bác sĩ đã tìm qua một lần.

Nhưng bác sĩ không tìm được gì cả, cho nên lâu dần sẽ bớt cảnh giác, cảm thấy lúc trước Vương Xuân Hoa sẽ không để lại chứng cứ gì, lúc này mới sai khiến Triệu Đông Tây bán nhà.

Mà hiện tại, con búp bê đồ chơi không có sinh mệnh này lại tự đi đến trước mặt Đậu Hoài.

“Hình như Vương Xuân Hoa đang dần dần chấp nhận mình, đây là một dấu hiệu tốt.”

Đến tận đây, cậu mới dám thả lỏng thở hắt ra một hơi.

“Cho nên tên bác sĩ biếи ŧɦái kia sẽ giấu thi thể ở đâu đây?”