Chương 25: Phó bản cá nhân - chuyển chức

Thật sự là hôm nay trời mưa quá to, bầu trời trong xanh biến thành màu xanh thẫm như khói bụi. Cỏ dại nhỏ bé yếu ớt không có gì che chắn, bị thứ mềm mại nhất trên đời này rơi trúng cong cả thân.

Đó là một loại sức mạnh mà không thể chống cự được, hình như là kỹ năng mạnh nhất của bác sĩ.

Nói ra hai chữ là có thể thay đổi cuộc đời của đối phương.

Đối phương sẽ cố gắng hết sức, đánh cược cả cuộc đời để hoàn thành hai chữ đó.

Mặc dù trừ bốn ngày sống sót, nhưng năng lực này vẫn rất mạnh.

Không biết bao nhiêu nguy cơ sống chết, bác sĩ đều dựa vào kỹ năng này để sống sót.

“Tự mình hại mình.”

“Tự sát.”

“Mày bị mù.”

“Trả tiền.”

“Quỳ xuống.”

Còn bây giờ là “Chết đi”.

Chỉ cần anh ta có thể nói ra được, đối phương có lỗ tai thì thắng lợi sẽ chỉ thuộc về anh ta.

Bác sĩ gỡ mắt kính xuống, dùng phần sạch của áo sơmi lau lau cẩn thận.

“Trong xe có quần áo để thay, đi từ đây đến quảng trường Tinh Mã sau đó lại đổi sang xe cho thuê thì sẽ không bị camera quay được, chắc tầm 20 phút sẽ đến văn phòng của bệnh viện. Để mình ngẫm lại xem nghĩ một lý do gì để nói cho qua khoảng thời gian này được nhỉ?”

Anh ta vừa thả lỏng vừa vui vẻ duỗi người, đeo mắt kính lên, muốn nhìn biểu hiện tự sát xuất sắc ở đối diện

“Nếu không phải là đập đầu vào tường vỡ đầu chảy máu chết, mình thật sự sẽ rất đau khổ…..”

Lời nói còn lại mắc ở cổ họng, con người xinh đẹp của bác sĩ bỗng nhiên trừng lớn.

Chỉ thấy tên tiểu bạch kiểm đáng lẽ ra phải bắt đầu tự sát ở phía đối diện không ngờ lại chẳng bị gì đứng tại chỗ! Một chân của cậu ta dẫm trên sàn nhà của hung trạch, một chân dẫm trên hành lang tối tăm, hai mắt không có tiêu cự, thân thể đang run nhẹ.

“Tình huống gì vậy?”

Bác sĩ tin tưởng kỹ năng của chính mình không mất đi hiệu lực, cũng tin tưởng giọng nói rất chuẩn xác lại to lớn vang dội.

Anh ta nôn nóng, “Tại sao cậu không chấp hành mệnh lệnh của tôi? Rõ ràng tai của cậu nghe thấy được!”

Tiếng hét giận dữ vang vọng ở hàng hiên, trong hoàn cảnh chật chội đãng ra rất nhiều tiếng vọng.

Nhưng mà tên tiểu bạch kiểm ở đối diện lại vẫn không nhúc nhích.

Thật ra Đậu Hoài không nghe thấy gì cả.

Cả người cậu lạnh băng, đầu óc như là bị một đống khối băng to che phủ, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ lạ, tất cả đều là hiện trường hung án máu me, không có ngoại lệ.

Giống như có ai đó đang bắt cậu nhìn mấy bộ phim cưa điện kinh hồn vậy.

Cậu không thấy lời nói của bác sĩ, cũng không nghe thấy tiếng sấm rền cùng tiếng mưa rơi ở bên ngoài. Thay thế, là những tiếng hét nhỏ gần như là khóc thảm.

Chói tai, lộn xộn, xa xôi, có tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, cũng có tiếng đàn ông khóc rống, như tiếng nói của quỷ truyền đến từ sâu bên trong địa ngục, chiếm cứ lỗ tai một cách ngang ngược.

Dường như trong nháy mắt Đậu Hoài liền hiểu được, những oán linh trong hung trạch đang nói chuyện, những hình ảnh đó cũng là sự thật về cái chết của oán linh.

Thậm chí cậu thấy Vương Xuân Hoa.

Người phụ nữ đáng thương tan tác rơi trên mặt đất, đầu với đùi của cô ấy đặt cạnh nhau, nửa khuôn mặt bị hủy diệt, lúc lưỡi dao của người chồng chặt đến xương cốt còn bị mẻ.

“Chậc,” bác sĩ đứng ở một chỗ mà máu sẽ không bắn đến, thưởng thức hai con mắt ở trong tay, bĩu môi ghét bỏ, “Đồ bây giờ chất lượng càng ngày càng kém.”

Cảm giác sợ hãi, bi phẫn khi bị người thân yêu nhất gϊếŧ hại, tiếng kêu rên cùng sự tuyệt vọng mà cái chết mang đến hiện giờ tất cả truyền hết vào đầu của Đậu Hoài.

Cậu chỉ là nghe nhìn, đã cảm thấy chính mình một lần tiếp một lần không ngừng bị người nhà gϊếŧ hại.

“Những thứ này…. Chính là chính là những gì mọi người đã trải qua sao?”

Cậu không khống chế được cơ thể đang run rẩy, nước mắt sinh lý chảy ra từ hốc mắt.

Cho tới bây giờ, Đậu Hoài đều coi chuyện này là một nhiệm vụ cần thiết phải hoàn thành. Một bên cậu ghét áp lực mà trò chơi mang đến, một bên lại không thể không tham gia.

Rất phiền.

Cậu luôn đứng ở vị trí là người đứng xem, muốn giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.

Hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn tất cả, còn sự việc và người ở trọng sự kiện đối với cậu mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn.

“Không khác gì npc được thiết kế sẵn, hơn nữa người nhỏ bé như mình thì làm gì được? Vẫn là thôi đi.”

Tuy rằng ngẫu nhiên cậu cũng sẽ cảm thấy chua xót cho người chết, nhưng thường thường bản năng cầu sinh sẽ vượt lên trên tất cả, buộc cậu nhìn xuyên qua sự kiện xem bản chất.

Nhưng bây giờ, hình như có thứ gì đang thay đổi.

“Là người không thể như vậy, ít nhất là không nên.”

Bầu trời được chiếu sáng bởi một tia sét đột nhiên đánh xuống, ánh sáng trắng chói mắt giống như là đạn tín hiệu lọt vào hàng hiên.

Nhìn rõ tất cả những gì đang xảy ra ở đối diện, Bác sĩ khó tin lùi về phía sau một bước, bỗng nhiên hiểu được tại sao kỹ năng cao cấp của anh ta không có tác dụng với tên tiểu bạch kiểm kia.

Bởi vì lỗ tai ban đầu bình thường của cậu ta bây giờ đang để đầy những bàn tay bị cháy đen!

Rất nhiều tay quỷ thon gầy vươn ra từ trong bóng tối, chặt chẽ dán ở hai bên đầu của Đậu Hoài, bịt chặt tai của cậu ta.

Oan hồn vây quanh, điên cuồng ôm chặt Đậu Hoài trong vòng tay, chúng nó không thể rời khỏi nơi mình chết, nhưng chúng nó có thể truyền sự tuyệt vọng ra ngoài.

Sự buồn vui của con người cũng có thể liên kết.

Bác sĩ ngẩn ngơ, trái tim anh ta đập mạnh, bỗng dưng cảm nhận sự sợ hãi.

Mưa to tầm tã, tiếng sấm nổ vang chợt vang lên sau người.

Dụ Mục Thanh dọa nhảy dựng lên, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài theo bản năng. Chỉ là vài giây, lúc quay đầu lại anh ta bỗng nhiên hóa mắt.

“Cái ——”

Một sức mạnh rất to lớn lôi kéo cánh tay của anh ta, liều mạng kéo vào trong hung trạch.

Bác sĩ cuống quít muốn há mồm nói chuyện, ai ngờ bỗng nhiên trên đỉnh đầu có một bóng đen chụp xuống.

“Bốp!”

Năm vệt ngón tay màu đỏ tươi xuất hiện trên mặt bác sĩ, trực tiếp làm bác sĩ sững sờ.

Cái tát này của Đậu Hoài dùng 10/10 sức mạnh, Dụ Mục Thanh choáng váng hoa mắt, cơ thể đột nhiên mềm nhũn.

“Đang chờ cái này!”

Đậu Hoài liều mạng, cảm giác sống còn qua lại rất nhiều lần kí©h thí©ɧ tiềm lực của cậu, lúc cảm nhận được sơ hở của bác sĩ, tay của cậu ôm lấy cánh tay của đối phương, như là phát điên ngã mạnh vào trong phòng!

Hai người đồng thời ngã vào bên trong hung trạch!

Cảm giác đau đớn làm bác sĩ tỉnh táo lại, sắc mặt khát máu như phát bệnh ban đầu biến mất, dáng vẻ ngã trên mặt đất giống như một đứa trẻ trốn học bị ba mẹ bắt được, tay chân luống cuống bò dậy, liều mạng chạy về phía cửa phòng.

Hung phạm dâng lên tận miệng, làm sao để anh ta chạy được?

Đậu Hoài túm chặt mắt cá chân của bác sĩ, bản thân thì đâm về phía cửa chính, lập tức đóng chặt cửa lại!

“Mày x!” Bác sĩ không nhịn được chửi ầm lên, “Xx mày ! mày x cái xx! Tao với mày x có thù oán gì sao?! Mày x x tao! Tao xx mày xxxx…..”

Đậu Hoài không nói một câu nào, mặt cậu không cảm xúc dựa vào bên cạnh cửa chính, lạnh lùng nhìn anh ta.

Càng về sau tiếng nói của bác sĩ càng nhỏ, cả khuôn mặt cũng dần dần trắng bệch.

“Cùm cụp.”

Một tiếng vang kỳ lạ nhẹ nhàng vang lên, bác sĩ ngẩn người, cứng đờ chuyển động cổ, từ từ nhìn về phía sau.

Tóc đen bay tán loạn, Vương Xuân Hoa chỉ còn một cái miệng đang dính sát trên lưng anh ta, đôi môi màu đỏ tươi từ từ cong lên.

“Chào…. Mừng…. Về….. Nhà…..”