Chương 6

Thái độ của Thần Diệp biểu đạt rất rõ ràng nhưng Thẩm Dư Chu vẫn đứng không nhúc nhích.

Góc tường trong phòng tắm kia như bị cậu làm thành một vùng cấm địa, Thần Diệp đứng ở chỗ cũ không muốn đi qua.

Giằng co cũng chỉ có vài giây, Thẩm Dư Chu quyết đoán một tay nhấc ghế đi đến để phía sau Thần Diệp nói: “Đến đây.”

Ngữ khí rất ôn hòa, nhưng tư thái cố chấp.

Thần Diệp yên lặng chăm chú nhìn anh một lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống, cứ như vậy nhìn Thẩm Dư Chu, cởi giày, cởi tất, xăn ống quần mình, động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn nhất quán, để chậu nước dưới chân cậu rồi đem chân cậu bỏ vào.

Thẩm Dư Chu ngồi xổm xuống, vén tay áo lên, anh dùng bàn tay rộng lớn cầm lấy bàn chân của cậu.

Đột nhiên Thần Diệp cảm giác có chút buồn cười, cậu nói: “Thật không cần.”

Có một số việc, lúc trước phát sinh rất là tự nhiên, nhưng thời gian đã lâu như vậy, dù có những chi tiết lặp lại giống như năm đó nhưng ngẫm lại cũng không có gì tất yếu.

Nhưng khi lòng bàn tay của Thẩm Dư Chu ở trong nước ấm chạm đến đôi chân lạnh lẽo của cậu, vẫn đau lòng nói: “Vẫn là rất lạnh.”

Đêm nay bọn họ vẫn làʍ t̠ìиɦ, Thẩm Dư Chu rất trầm mặc, tựa hồ muốn đem toàn bộ tinh lực có thể duy trì công năng sinh lý tập trung cùng một chỗ, rồi mạnh mẽ đi vào thân thể của người dưới thân.

Đã rất lâu Thần Diệp không có chịu cường độ tình ái cao như vậy, cũng không chống cự,đối với du͙© vọиɠ của mình biểu hiện thật thản nhiên.

Bọn họ thân thể vẫn phù hợp, đây không phải một mình Thẩm Dư Chu cảm thụ.

Thần Diệp thở gấp rêи ɾỉ, cuối cùng kêu lên một tiếng sư huynh, cao trào qua đi giọng nói mềm nhũn như mèo kêu. Thẩm Dư Chu giật nảy mình, run run bắn ra, rồi sau đó cúi đầu hung hăng hôn cậu.

Đêm đông lạnh lẽo, Thẩm Dư Chu làm ba lần, giống như anh đã từng nói với Thần Diệp, mỗi lần anh cùng Thần Diệp lên giường anh đều hận không thể làʍ t̠ìиɦ đến hừng đông.

Sáng sớm hôm sau trời trong nắng đẹp, Thẩm Dư Chu tỉnh lại, Thần Diệp đã không ở trên giường. Anh mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng có âm thanh chiên xào và bếp lửa nóng ấm áp

Thẩm Dư Chu đi vào phòng bếp, Thần Diệp đeo tạp dề, tay cầm cái muôi, quay đầu nhìn anh hỏi: “Em làm omelette, anh ăn chín hai mặt hay là một mặt?”

Đột nhiên Thẩm Dư Chu cảm thấy hình ảnh này có chút mới mẻ, chung quy Thần Diệp vẫn là thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Anh đi qua, từ phía sau ôm lấy Thần Diệp nói:“Đều được.”

Anh nhìn lướt qua xem thức ăn trong nồi, vàng ra vàng, trắng ra trắng, đúng là cậu nấu ăn rất chuyên nghiệp.

Thần Diệp bị anh ôm, đem sạn bỏ qua một bên, lại cầm đôi đũa ở bên cạnh, quấy mì đang nấu ở trong nồi lại.

Hình ảnh như vậy có cảm giác họ đã cùng nhau trải qua năm tháng thật yên tĩnh. Thẩm Dư Chu cảm giác Thần Diệp vẫn giống như cũ, không thể cự tuyệt mình, chỉ còn có chút oán khí.

Anh gác đầu lên bả vai Thần Diệp hỏi: “Tết âm lịch sắp đến, em an bài như thế nào, có về nhà không?”

Nếu bọn họ vẫn ở cùng một chỗ, thì còn có thể gửi hi vọng vào thời gian để giải quyết vấn đề.

Nước trong nồi lượn lờ tản ra nhiệt khí, Thần Diệp lắc đầu, nói: “Không trở về, mẹ em đang ở nước ngoài, hẳn là cuối năm cũng không trở về Thượng Hải.”

Không quay về thì phải an bài cho tốt, Thẩm Dư Chu nghĩ mình có thể cùng Thần Diệp đi ra ngoài du lịch, đây là chuyện thời học sinh hai người rất muốn làm, bất đắc dĩ từ khi tốt nghiệp đến khi anh gây dựng sự nghiệp, mấy năm đó anh không có thời gian. Những chuyện lúc trước muốn làm nhưng không làm được, bây giờ anh đều muốn làm bù tất cả. Hoặc còn có thể đi cùng với mẹ của anh, Thần Diệp rất hợp mắt vừa duyên với mẹ của anh, lão thái thái nếu biết bọn họ tái hợp lại, không biết cao hứng thành dạng gì.

Ngẫm lại anh có cảm giác nhân sinh thật viên mãn, tâm tình Thẩm Dư Chu cũng trở nên đẹp giống như ánh sáng ấm áp bên ngoài cửa sổ.

Vì thế anh trêu ghẹo nói: “Ừ, không quay về là được, đừng lại đi được nửa đường thì vé máy bay và ví tiền cũng vứt bỏ rồi lộn trở về.”

Động tác trộn mì của Thần Diệp lập tức dừng lại, một lát sau cậu bật cười rất khẽ.

Trong nồi nước vẫn ồ ồ tỏa ra nhiệt khí.

Cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Dư Chu, nói: “Được rồi, đưa cho em cái chén.”

Thẩm Dư Chu nói vé máy bay và ví tiền bị cậu làm mất, cũng là câu chuyện si ngốc của Thần Diệp vào năm đó.

Vài năm trước vào kỳ nghỉ đông, Thẩm Dư Chu phải học chương trình cải cách để chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp, mắt thấy cuối kỳ lại phải học thêm một môn lại là môn học tác nghiệp định thành tích, toàn ban đều vì môn này mà bận rộn đến mức đau đầu nhức óc. Còn bọn Thần Diệp thì đã thi xong vào tuần trước, cuối cùng khi môn học đó vừa thi xong thì trời đổ tuyết.

Khi đó tình yêu của hai người ở vào thời kỳ cuồng nhiệt nhất, hôm nay Thẩm Dư Chu không thừa nhận cũng không được, đó đoạn thời gian tình cảm của bọn họ tốt nhất.

Thần Diệp vốn tính toán ở thêm mấy ngày cùng với Thẩm Dư Chu nhưng mẹ của cậu vẫn duy trì nhất quyết bảo người mua vé máy bay bắt cậu trong đêm đó cần phải về nhà.

Ngày về bất ngờ không kịp chuẩn bị trước, vốn không muốn càng trở nên không vui. Thần Diệp biết Thẩm Dư Chu bận rộn, nên kiên trì không cho anh đưa tiễn. Lúc đi ra ngoài còn giả vờ kiên cường chuyện trò vui vẻ, Thẩm Dư Chu mắng cậu một tiếng: Vật nhỏ không có lương tâm.

Từ trường học đến sân bay lộ trình vừa đi vừa về khoảng ba giờ, Thẩm Dư Chu ở trong phòng vẽ hơn một giờ cũng cảm thấy vì người đi mà căn nhà này cũng trở nên trống vắng tịch liêu. Nhưng cũng không khiến anh tịch liêu bao lâu, nghe được bên ngoài có âm thanh mở cửa. Không đợi anh đi ra ngoài, Thần Diệp đã đến cửa phòng.

Người vốn đã về nhà nửa đường lại quay trở lại, Thẩm Dư Chu trong lòng lộp bộp, hỏi: “Làm sao vậy?”

Đôi mắt Thần Diệp đỏ hồng nói: “Vé máy bay và ví tiền đều bị mất rồi.”

Chứng minh thư của cậu luôn đặt ở trong ví tiền, xem ra mấy ngày này sẽ đi về nhà không được.

Thẩm Dư Chu đau lòng nhìn cậu chịu ủy khuất, đương nhiên không nỡ trách cứ, đem cậu ôm vào lòng một lát, rồi nói: “Cũng tốt, ở nơi này cùng anh thêm một chút.”

Rốt cuộc Thần Diệp cũng chuyển từ buồn sang vui.

Khi đó vé xe lửa còn chưa hoàn toàn thực danh, Thẩm Dư Chu là người thiết thực, nghĩ vào ngày xuân vé xe lửa khó mua, lập tức cầm lấy ví tiền rút ra mấy tờ tiền bỏ vào tay Thần Diệp, anh nói: “Trước hết em cầm lấy mà dùng”. Sau đó anh mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài: “Anh đi đặt vé xe lửa trước cho em.”

Nhìn anh lại muốn tiêu pha, Thần Diệp mới nói thật: “Không cần, em có tiền.”

Anh vừa nghe liền biết vật nhỏ lại gây chuyện, bình tĩnh nhìn Thần Diệp.

Ánh mắt Thần Diệp không được tự nhiên nhìn qua hướng khác, từ trong túi xách đem ví tiền ra, cậu nói: “Em cũng chưa nói không phải tự mình vứt đi mà ……”

Đúng, vứt ví tiền, từ trong túi áo vứt vào trong túi xách, vé máy bay thì Thần Diệp thực sự xé bỏ, chỉ vì muốn ở lại cùng với anh thêm vài ngày.

Tình cảm của Thần Diệp đối với anh thật khẩn trương, một khắc cũng không muốn xa anh, loại khẩn trương này từng khiến anh vui vẻ chịu đựng, đó là thời gian tốt nhất của hai người.

……

Cuối tuần công việc của Thẩm Dư Chu cũng khá nhiều, ăn điểm tâm xong anh liền rời khỏi nhà Thần Diệp, sau đó anh muốn tự mình đi Lâm thị xem xét tiến độ một hạng công trình, ban ngày đi xem xét hiện trường, buổi tối chuẩn bị bữa tiệc chiêu đãi bên đối tác, xong hết công việc trở về đã là sáng chủ nhật.

Nghĩ cả ngày chủ nhật không có bận rộn, lúc đang xe lái vào nội thành anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Thần Diệp.

Thần Diệp nói: “Em mới ra ngoài, chuẩn bị đi chơi bóng.”

Lúc ở trường học Thẩm Dư Chu được coi như là kiện tướng thể dục thể thao, đối với mấy loại vận động này rất yêu thích đến giờ vẫn chưa bỏ, anh hỏi: “Em chơi bóng gì?”

Thần Diệp nói:“Cầu lông.”

Thẩm Dư Chu nói:“Em học ở đâu? Anh giới thiệu người cùng luyện cho em?”

Thần Diệp cười cười: “Không cần, em chỉ tùy tiện đi thư giãn thôi, là ở sân sau của Vạn Hoa khách sạn.”

Thẩm Dư Chu nói: “Chơi vui vẻ.”

Sau khi cúp điện thoại, anh nói với tài xế: “Đi đến Vạn Hoa khách sạn.”

Vốn anh muốn cho Thần Diệp một sự kinh hỉ, nhưng lại không nghĩ tới “Kinh hỉ” này là giành cho mình.

Thẩm Dư Chu ghé cửa hàng mua vợt và bóng, cùng với một nhân viên hướng dẫn đi vào sân.

Cuối tuần, bên trong cầu trường tràn đầy người, tiếng bóng chạm vào sân lưu loát, những quả cầu màu trắng trên sân cầu lông bay qua bay lại, anh quét mắt nhìn một vòng, không có Thần Diệp.

Nhân viên công tác vẫn hướng dẫn anh đi về phía trước, nói: “Bên kia là khu VIP.”

Thẩm Dư Chu phỏng chừng Thần Diệp ở bên trong nên đi qua hành lang vào tiểu trường, bên này mỗi khu sân đều có vách ngăn bằng kính trong suốt, tuy là có mành che nhưng cũng chưa buông xuống, bên trong sân có gì thì bên ngoài có thể nhìn không sót gì.

Đi dọc hành lang được một nửa đường anh thấy Thần Diệp ngồi ở trong một khu sân phía trước. Thần Diệp ngồi ghế ở sát tường, hẳn là còn chưa bắt đầu chơi bóng, phía dưới đã thay quần thể thao, nửa người trên còn mặc áo khoác bằng len.

Anh nói với nhân viên bên cạnh:“Tôi nhìn thấy bạn của mình rồi”

Nhân viên công tác nói: “Được, cần cái gì anh lại gọi cho em.”

Cho người đi khỏi, Thẩm Dư Chu lại đi về phía trước, đi được vài bước anh thấy bên cạnh Thần Diệp ngồi còn có một người thanh niên tuổi còn trẻ, thoạt nhìn có chút quen mắt, như là đã gặp qua ở đâu.

Thần Diệp kéo khóa áo len ra, người thanh niên trẻ tuổi vốn đang nói chuyện, đột nhiên nhìn vào cổ áo Thần Diệp, phát hiện cái gì đó lấy tay cầm cổ áo của Thần Diệp, nghiên đầu lại gần nhìn vào trong cổ áo, rồi sau đó dừng lại, cứ như vậy thẳng tắp nhìn vào mắt Thần Diệp.

Thần Diệp cũng nhìn người đó, cuộc trò chuyện cũng dừng lại, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, như có ái muội vô hình.

Thẩm Dư Chu cũng dừng chân lại, phàm đã là gay thì có thể nhìn ra những người có xu hướng giống mình.

Thời gian chỉ trong nháy mắt, lại cảm thấy rất lâu như trải qua từ thời Hồng Hoang đến hiện tại, anh thấy bỗng nhiên Thần Diệp bật cười.

Thần Diệp kéo tay người kia ra, nói câu gì đó, người đàn ông kia rốt cuộc hồi thần, gật gật đầu, lại xoa xoa tóc của Thần Diệp.

Thẩm Dư Chu không trì hoãn nữa, quyết đoán đi về phía trước, vòng qua tường thủy tinh, đứng ở trước mặt hai người kia.

Không để ý Thần Diệp nhìn mình có vẻ ngoài ý muốn, anh nói:“Còn chưa bắt đầu?” Ánh mắt chuyển sang nhìn người thanh niên bên cạnh, hỏi Thần Diệp: “Vị này là?”

Anh chàng trẻ tuổi trẻ nhìn anh đầy kinh ngạc, ánh mắt của cậu ta hết nhìn anh rồi quét qua Thần Diệp mấy lần, không đợi Thần Diệp mở miệng trước, đã đứng lên, vươn tay, nói: “Thẩm sư huynh, đã lâu không gặp.”

Thần Diệp cũng đứng lên, hỏi Thẩm Dư Chu: “Anh có còn nhớ rõ không?”

Thẩm Dư Chu đột nhiên nhớ lại, khó trách nhìn rất quen mắt.

Đây chính là người năm đó thích Thần Diệp, ở phòng vẽ tranh Thần Diệp kêu anh một tiếng sư huynh quyết đoán cắt đứt mơ tưởng của vị pháo hôi kia, là bạn học cùng lớp của Thần Diệp.

Thẩm Dư Chu rất không thoải mái, trái tim như là bị đạp một cái rất đau, trên đường đưa Thần Diệp trở về, vẫn không nói chuyện.

Không phải anh đa tâm, hai người ở giữa quan hệ phát triển tới trình độ nào, thực ra người sáng suốt có thể nhìn ra, anh vẫn xem nhẹ một sự thật, vị pháo hôi kia là người ở C thành, ở trường học anh biết bọn họ là đồng hương.

Anh sợ mình sẽ làm khó dễ Thần Diệp, nghẹn đã lâu, mới chịu đựng chua xót và hỏa khí khắp người, cực lực làm ra bộ dáng một tình nhân lớn tuổi khoan dung hỏi cậu: “Em cùng với cậu ta đến nơi này.”

Anh là người nói chia tay trước, cũng có ít nhiều hối hận, cũng biết tách ra vài năm Thần Diệp có người yêu khác, còn không chỉ có một, nhưng lúc này người tình tiền nhiệm rõ ràng đứng ở trước mặt, anh thừa nhận, năng lực chịu đựng của mình hữu hạn, anh thật sự rất hối hận.

Thẩm Dư Chu chờ Thần Diệp phủ nhận, nhưng Thần Diệp nói: “Là anh ta.”

Sau đó tĩnh mịch và trầm mặc kéo dài, Thẩm Dư Chu không biết nên nói cái gì, Thần Diệp thoạt nhìn cũng không muốn giải thích, suy nghĩ kỹ một chút cậu cũng không cần phải giải thích.

Thẩm Dư Chu như nuốt phải một thùng dấm chua, sau đó anh lại nghĩ thông suốt. Vị pháo hôi kia xuất hiện trước mình, nếu Thần Diệp có thể coi trọng cái người kia thì đã sớm coi trọng, sẽ không chờ đến khi anh xuất hiện căn bản cũng không có liên quan gì đến anh.

Nhưng đối với một người đã sớm mất quyền thi đấu, tất nhiên Thần Diệp sẽ không vì cậu ta mà xa xứ.

Cho nên khi xe dừng ở dưới lầu Thần Diệp, Thần Diệp xuống xe, Thẩm Dư Chu khóa cửa xe, đưa chiếc chìa khóa tới tay Thần Diệp, câu nói kia đột nhiên trào tới cổ họng.

Thần Diệp không hề hay biết cười với anh: “Em đi lên trước.”

Câu nói kia rốt cuộc Thẩm Dư Chu vẫn không nói ra.

Anh chung quy vẫn sợ Thần Diệp lúng túng, càng sợ mình hỏi liên tục về đề tài này lập trường cũng không có.

Trên đường về Thẩm Dư Chu lại suy nghĩ thêm một vấn đề, đời người, phải có bao nhiêu sai lầm mới có thể hiểu mình muốn cái gì.

Hiện thực tàn khốc ở chỗ, đại đa số sai lầm hậu quả đều không thể đảo ngược, sai lầm của anh và Thần Diệp đại khái bắt đầu từ khi anh rời trường đại học.

Năm đó, sau khi tốt nghiệp, mục tiêu của Thẩm Dư Chu vẫn luôn rất rõ ràng: Về nhà, phát triển công ty nhỏ của mẹ.

Mẹ anh khi còn trẻ cũng khôn khéo già dặn, một thân một mình bà gây dựng sự nghiệp, tất nhiên năng lực kinh doanh không kém bất cứ ai. Nhược điểm duy nhất là bà luôn nhân nhượng người trong nhà, cha mẹ bà lại là dạng người trọng nam khinh nữ đến mức tận cùng, con người bà lại ngu hiếu liệt căn, việc làm ăn của mình đều làm cho gia đình, anh em ruột hút máu bà không nói, máu này lại hút kiểu công khai ‘cây ngay không sợ chết đứng.’

Thẩm Dư Chu muốn thay đổi chuyện này, công ty dù nhỏ cũng không thể để người trong nhà thao túng, lúc đó anh muốn làm chính là xoay chuyển cục diện, đem hai người cậu có sức ảnh hưởng với công ty không chút lưu tình tách ra ngoài.

Cậu của anh là người ở trong xã hội hỗn tạp sờ soạng lần mò mà thành tinh, Thẩm Dư Chu là người mới bước ra đời, giai đoạn đó không nói cũng biết sẽ gặp nhiều khó khăn.

Bởi vậy, khi đó tần suất anh gặp Thần Diệp ban đầu là hai tuần lễ một lần, sau đó chậm rãi biến thành ba tuần hoặc là một tháng, sau đó không có định kỳ.

Đất khách là nơi vô cùng dằn vặt người, đặc biệt là lúc vị trí hoàn cảnh của hai người cách biệt quá lớn.

Lần thứ nhất anh nổi nóng với Thần Diệp là bị giám đốc hạng mục của một công ty bày mưu đặt kế, cố ý bỏ qua kỳ hạn của công trình, lúc đó anh bị kẹp ở giữa đốc công và phía bên đối tác đến sứt đầu mẻ trán, dùng thủ đoạn cường ngạnh, sau đó cục diện mất khống chế.

Kết quả là giám đốc hạng mục đó đến công ty gây sự, cuối cùng liên lụy đến kiến trúc sư đã hợp tác lâu dài với bọn họ, một đám kẻ già đời đối phó với một tân binh là anh. Thẩm Dư Chu không chiếm được lợi lộc gì là tất nhiên.

Từ nhỏ anh chính là thiên chi kiêu tử, chưa từng bị ngã đến thảm như vậy, buổi tối lúc nhận điện thoại Thần Diệp cậu lập tức bùm bùm nói một tràng về chuyện trong trường học, chuyện này cách anh đã rất xa.

Thấy anh cảm xúc không tốt, Thần Diệp nói: “Đừng lo lắng, mọi việc sẽ tốt đẹp.”

Hiện thực trước mặt, an ủi là không cần thiết, nhất thời anh nhịn không được liền hỏi trở lại: “Em nói câu nói này có tác dụng gì chứ?”

Kỳ thực vừa nói xong anh cũng đã hối hận, đầu bên kia điện thoại Thần Diệp đến nửa ngày không lên tiếng. Nhưng khi đó anh áy náy cũng không tâm tình để nói ra, may mà Thần Diệp cũng không tính toán với anh.

Sau đó có một người đến, Thẩm Dư Chu cũng coi như là được quý nhân giúp đỡ, quẫn cảnh một lần thay máu rốt cục tạm thời hòa hoãn.

Mà chuyện này giải quyết xong đã là một tháng sau, lúc này anh mới nhớ gần đây đều là Thần Diệp cẩn thận liên hệ anh, đã rất lâu anh không có chủ động gọi điện thoại cho Thần Diệp.

Sau đó cuối tuần Thẩm Dư Chu lập tức trở về trường học, trong phim ảnh hay có tình tiết đôi tình nhân lâu ngày không gặp, nam chính sẽ ôm lấy tình nhân của mình cao hứng xoay vòng vòng, khi đó anh luôn cảm thấy rất là lập dị, nhưng lần đó gặp mặt anh lại ôm Thần Diệp như vậy, đêm khuya ở một chỗ khuất nơi trạm xe lửa anh ôm Thần Diệp xoay chuyển một vòng lại một vòng.

Trở về gần trường học của Thần Diệp thuê phòng, trước tiên anh muốn Thần Diệp một lần.

Sau đó, mở túi ra cho vật nhỏ của mình nhìn quà mà anh mang đến, trong đó có một hộp sô cô la, anh đưa tới tay Thần Diệp nói: “Đồng nghiệp xuất ngoại mang về.”

Thần Diệp cười chọc ghẹo anh: “Chao ôi đồng nghiệp cho anh sô cô la, nam hay là nữ?”

Anh liền nắm lấy mũi Thần Diệp: “Nam, chỉ là người bạn bình thường.”

Thần Diệp gạt tay anh ra, nói: “Nam cũng không an toàn, nói không chừng là một anh chàng gay thèm nhỏ dãi anh đó? Không biết lúc nào anh sẽ bị người ta bắt cóc cơ chứ?”

Thẩm Dư Chu sợ cậu suy nghĩ nhiều, không dám nói cho cậu biết người đồng nghiệp này cũng là gay.

Hiện tại nhớ tới, lúc đó Thần Diệp nói như vậy chưa chắc là nghiêm túc, nhưng bọn họ không nghĩ tới, sau đó lời này cư nhiên lại trở thành một lời sấm