Chương 12.2: Cô cùng cùng người trước mặt này đều cần được phát tiết.

Kiều Tri Niệm ngồi hồi lâu ở mép giường, cho đến khi nhìn thấy mí mắt người đàn ông giật giật.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Anh ấy tỉnh rồi!" Kiều Tri Niệm vọt tới người sắp ngủ gật ở bên cạnh.

Tần Dập chầm chậm mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung là vẻ mặt khẩn trương của cô gái nhỏ đứng ở mép giường, người mặc quần áo quần áo màu trắng đang cùng cô nói cái gì đó.

"Lại đây."

Tiếng nói của hắn khàn khàn lại yếu ớt, tay phải nhẹ nhàng đưa về phía cô một chút, Kiều Tri Niệm lập tức duỗi tay nắm lấy. Bàn tay dày rộng thô to truyền đến độ ấm làm cô yên tâm, trái tim treo lơ lửng nửa ngày cuối cùng cũng bình thường lại.

Lục Duy từ bên ngoài đi vào, thấy Tần Dập đã tỉnh lại thì rất vui vẻ.

"Chú hai, chú hù chết tụi con rồi, chú không biết chú hù vợ chút thành dạng gì đâu, biết chú bị thương mà đến quần áo còn chẳng mặc được."

Kiều Tri Niệm túm góc áo Lục Duy nói: "Đừng nói bừa..."

Động tác của cô gái lọt vào mắt Tần Dập chính là vẻ ngầm thừa nhận, khóe miệng tái nhợt của hắn nâng lên, nắm tay cô thật chặt.

"Chú ba vừa mới ngủ, lát nữa hãy gọi chú ấy dậy, bây giờ con cũng không ở chỗ này quấy rầy hai người nữa." Nói xong cô nháy mắt, dùng khẩu hình "Tạm biệt" Kiều Tri Niệm rồi ra khỏi phòng.

Ngay lúc cửa vừa đóng lại, vẻ tươi cười dào dạt trên mặt cô (Lục Duy) liền biến mất không còn chút nào.

Phòng Tống Hoài Cẩn ngủ cách nơi này không xa, vừa rồi thanh âm không nhỏ của Kiều Tri Niệm cũng không thể đánh thức hắn, có thể thấy được hắn thật sự rất mệt.

Cô đi đến cửa phòng Tống Hoài Cẩn, đứng một lát không đi vào, cho đến khi trên hành lang xuất hiện người đến thăm Tần Dập, cô mới rời khỏi lầu ba.

Trong phòng một đợt người nối tiếp một đợt người đi vào.

Kiều Tri Niệm ngồi ở trước giường, tay Tần Dập còn đang nắm tay cô.

Làm như vậy trước mặt nhiều người làm cô có chút ngượng ngùng, nhưng Tần Dập nắm rất chặt, Kiều Tri Niệm lại không dám dùng sức giãy giụa, đành mặc kệ hắn.

Người đến thăm Tần Dập thấy hắn đã tỉnh liền yên tâm, lại nhìn thấy lão đại đang lôi kéo tay cô gái, mọi người đều chỉ ở một lát liền rời khỏi phòng.

Chờ đến buổi chiều, Tống Hoài Cẩn đầu tóc hỗn loạn mới vọt vào.

"Anh hai, anh tỉnh sao không nói với em."

Kiều Tri Niệm nhìn người đàn ông vừa vọt vào, nhớ đến bộ dáng hồi sáng ở bên ngoài, liền biết người này nhất định là "Đồ ngốc" mà Lục Duy nói.

Cô hắng giọng: "Là Duy Duy không cho gọi, nói cậu vừa mới ngủ, không nên đánh thức..."

"Duy Duy?" Tống Hoài Cẩn nói nhỏ cái tên trong miệng, thời điểm hắn tỉnh lại vị trí bên cạnh đã không còn độ ấm, không ngờ Lục Duy đã rời khỏi lâu như vậy.

"Anh hai, anh cảm thấy thế nào rồi."

"Không chết được." Tần Dập thản nhiên nhìn hắn, sau khi ăn thức ăn lỏng tinh thần đã tốt hơn một chút, ánh sáng trong mắt dần dần khôi phục.

"Vậy em không quấy rầy anh cùng chị dâu nữa." Nói xong Tống Hoài Cẩn xoay ngoài đi ra ngoài.

Hắn dùng thời gian hơn hai mươi phút vòng quanh tất cả phòng cùng xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Lục Duy đâu.

Đi đến cổng lớn kéo một người lại, "Lục tiểu thư đâu?"

"Tống Gia, sau khi Tần Gia tỉnh được một lúc thì Lục tiểu thư đã rời đi."

"Đi rồi?" Tống Hoài Cẩn kinh ngạc.

"Đi đâu?"

Người đàn ông bị giữ lắc đầu, "Không biết."

Tống Hoài Cẩn buông người đàn ông ra, đi vài bước đến cổng lớn.

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên đầu, trong tầm mắt chỉ còn cảnh mênh mông cùng hoang vắng.