Chương 3: Ánh mắt

"Xin kính chào quý khách." phục vụ thấy hai người đến thì cúi chào, mở cửa.

"Quý khách đi mấy người ạ." phục vụ vừa nhìn hai người rồi hỏi.

'A! Nếu không phải là một phục vụ chuyên nghiệp thì mình đã thất thố trước hai người đẹp mất rồi. Một nam một nữ cứ như thiên thần.' Trong đầu toàn là suy nghĩ lung tung như thế nhưng quý ngài phục vụ đây vẫn treo một nụ cười thương mại hoàn hảo trên môi.

"Chúng tôi đi hai người." Chu Phàm trả lời kèm theo một nụ cười nhẹ lịch sự.

' Trời ơi~~ cậu ấy cười với tôi, tôi muốn chia tay bạn gái để theo đuổi người. A không được tôi sẽ vấy bẩn cậu ấy mất. Khụ! Được rồi, là tôi không giám nói lời chia tay với bạn gái. Bình tĩnh lại nào, cần phải có một thái độ nghiêm túc với công việc. Đó là những gì đàn anh đã dạy bảo.'

'Ôi trời, Phàm Phàm lại thế rồi. Lại dùng cái combo gương mặt cộng thêm nụ cười thiên thần ấy đi lừa người. Ngại phiền nhưng vẫn cứ lịch sự, làm bao trái tim thiếu nam thiếu nữ tan nát. Không yêu xin đừng đẹp trai, đó là những câu nói tôi được những người yêu thích anh ấy rỉ bên tai mỗi lần gặp mặt. Nghe nhiều đến độ mọc kén luôn được rồi. Nhưng đúng là anh trai tôi soái thật. Hô hô hô..' cô nhìn cậu với ánh mắt đầy tự hào tựa như của người mẹ dành cho con cái và tất nhiên cô đã bị gõ đầu với cái suy nghĩ đấy.

'Con nhóc lại suy nghĩ lung tung cái gì nữa rồi. Lớn được bao nhiêu mà cứ coi người khác nhỏ tuổi hơn mình không biết.' đây là suy nghĩ cậu sau khi gõ đầu đứa em của mình.

"Vâng, vậy hai người muốn ăn ở phòng riêng hay dưới đại sảnh ạ."

"Cho chúng tôi phòng riêng/đại sảnh." hai người cùng lúc lên tiếng.

"Hả?" người phục vụ khựng lại và nụ cười tí nữa là không giữ được.

"Anh à, anh không thấy ở đại sảnh rất đông vui náo nhiệt sao. Tại sao lại phải vô phòng riêng?" cô xoay người nhìn anh trai thích ở một mình của cô đang khó xử bằng biểu cảm 'anh hãy cho em một câu trả lời thoả đáng đi'.

Mắt to này trừng mắt to nọ và kết quả.

"Được rồi, vậy cho chúng tôi một bàn ở sảnh lầu hai nhé." Cậu nói với giọng điệu kiểu 'được, anh thua, không làm gì được em hết ' kia một cách thành thạo.

"Vâng, mời đi theo lối này." người phục vụ dẫn đường đi về phía một chiếc cầu thang dạng xoắn dẫn lên lầu trên.

Lúc chuẩn bị bước lên cầu thang thì tự dưng cậu dừng bước. Chu Giai Giai đi ở phía trước khó hiểu, quay xuống hỏi:

"Anh à, làm sao thế? Đi nhanh lên."

"Được, tới liền." cậu vừa nói vừa nhìn lên sảnh lầu hai vì được làm bởi kính nên có thể nhìn thấy khung cảnh dưới sảnh lầu một. Nhưng cảm giác có ánh mắt nhìn mình như vừa rồi đã không còn.

"Này. Có gì dưới lầu mà mày cứ nhìn xuống dưới thế?" người lên tiếng là một anh chàng nhìn như thư sinh đeo một cặp kính gọng bạc khiến cho khí chất toả ra nhẹ nhàng, lịch sự.

"Không. Tao chỉ là nhìn thấy một người đẹp nên muốn ngắm nhìn thêm một chút thôi." Người bị hỏi kia trả lời một cách qua loa lấy lệ.

'Người đẹp như nào mới khiến mày bị thu hút chứ? Thật là tò mò.' anh chàng vừa nghĩ vừa nhìn xuống đại sảnh tấp nập hàng người, không biết người đối diện đang nhìn ai.

Đối diện anh chàng có khí chất nhẹ nhàng thì là một người ngược lại.

Với khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng. Một khuôn mặt có thể tiến vào giới giải trí dựa mặt kiếm cơm thì không lo bị đói, và với chiều cao ấn tượng, mặc dù đang ngồi dựa vào ghế nhưng nếu đứng lên người này có thể cao đến 1m9. Áo sơ mi đen sắn đến cổ tay kết hợp quần tây đen, bộ đồ khiến cho người đàn ông đã đẹp nay còn đẹp hơn khi được tôn lên vóc dáng cơ bắp nhưng không thô ra ngoài. Cơ thể này cũng là một thứ khiến người ta khó lòng mà không mê.

"Thật sao? Ánh mắt của mày đã bán đứng mày đấy." anh chàng lịch sự bật cười.

"Ánh mắt gì cơ?" người đàn ông mỉm cười hỏi và đưa tay lên vuốt ve đôi mắt trời sinh biết cười của mình như một thói quen.

"Không biết. Chắc là hứng thú hoặc chỉ đơn giản là tán thưởng vẻ đẹp của người đó thôi nhỉ." anh chàng lịch sự nhún vai.