Tình Chi Luyến

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Tình Chi Luyến của tác giả Vũ Hồng kể về một mối bí ẩn, anh chưa từng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai! Nếu muốn biết thêm chuyện gì thì các bạn cùng nhau đón đọc n …
Xem Thêm

Trừng mắt nhìn lên, cô ta ra vẻ mạnh mẽ đem nước mắt cấp lui trở về, rồi lại thay một bộ mặt hào hiệp bất cần, quay đầu cười ngọt ngào nói:

“Không phải người ta hay nói hôn nhân là đánh cuộc sao? Chưa đánh thì người nào biết em nhất định thua chứ! ” ( Bear: hồ ly tinh ngươi thua thảm rồi )

“Giai Hân… “

“Đừng nói!” Cô vội vàng ngăn lời anh nói.”Anh muốn nói gì em đã biết rõ, nhưng em đã nói rồi, em có thể chờ. Huống hồ chúng ta cũng biết nhau lâu rồi, hôn nhân chỉ là hình thức, nó cấu không thành thương tổn. “

Như thế nào có thể cấu không thành thương tổn chứ?

Lúc Giai Hân ở bệnh viện đưa ra đề nghị giả kết hôn, anh chỉ ích kỷ lo lắng xem đây là một biện pháp giải cứu, lúc ấy trong đầu anh chỉ suy nghĩ đến Nhu Nhu, chỉ cần có thể làm cho Nhu Nhu không thương tổn, coi như là hy sinh hạnh phúc cả đời anh, anh cũng sẽ không hối tiếc, cho nên anh vui vẻ mà tiếp nhận đề nghị của Giai Hân.

Nhưng khi anh chú ý tới khuôn mặt vui sướиɠ của Giai Hân,lúc ấy anh mới ý thức được anh vừa vô tâm làm tổn thương một cô gái khác.

Anh tinh tường biết, chờ mong của Giai Hân, cả đời anh cũng cho không nổi, bởi vì tâm anh đã đầy,không còn chổ để dung nạp một phần tình cảm nào khác nữa, ngay đến thay thế.. . Lại càng thêm không có khả năng!

Giai Hân đem hoa quả bưng đến trước mặt Diệp Thư Duy, nhưng Thư Duy lại vô ý khoát tay đánh đổ, cũng thuận thế làm rớt ra tấm khăn đỏ.

Hình ảnh chân dung thật lớn hoàn toàn hấp dẫn tầm mắt Giai Hân, cô ta nín thở thật lâu, nhìn không chuyển mắt mà chăm chú vào mỗi một một đường nét trên màn ảnh.. . Hình ảnh một cô gái đang tắm rửa!

Nửa thân trần thân thể mềm mại được tận lực che lấp,nhưng lưu lại rất nhiều sự tưởng tượng cho người xem, màn ảnh lưu lại tất cả phong phái tình cảm, để lộ ra thắm thiết khát vọng, không hề che lấp ——

Đây là một tác phẩm tả thực, không phải tùy tiện là có thể chụp ra hiệu quả như vậy, nếu không phải từ đáy lòng yêu sâu nhất say đắm nhất, thì làm sao có thể thể hiện ra tình cảm như vậy trong tấm hình!

“Chính là nó ——Tác phẩm thần bí tả chân người ta đồn đãi sao?” Hai mắt cô ta vẫn như trước nhìn chăm chú hình ảnh.

Anh lấy trầm mặc thay câu trả lời.

Cô ta vội vàng thu thập tâm tình bối rối, cố gắng trấn tĩnh mà cười hỏi:

“Lúc nào cũng chụp cho em một bức như vậy đi?”

Diệp Thư Duy như trước không nói gì.

Hốc mắt cô ta không chịu thua kém mà phiếm hồng, hít vào một hơi, rồi lại lấy khẩu khí nhẹ nhàng cười nói: “Em có thể lộ ra trọn vẹn nha! Sẽ so với tấm này chân thật hơn nữa. Như thế nào? Có hứng thú chứ?”

“Tôi không có ý định chụp chân dung. “

“Như vậy đây là cái gì?” Cô ta chỉ vào tấm ảnh.

“Đừng chạm vào cô ấy! ” Anh quát, anh tức giận mà đẩy ra tay cô ta, sau đó lấy thân thể ngăn cản.

Hành động kịch liệt của anh đả thương lấy tự tin mà thật vất vả cô ta mới thành lập được, làm cô ta nan kham đến xấu hổ vô cùng. Cắn đôi môi đỏ thắm cô ta khó có thể nuốt xuống phần cảm giác thất bại, cuối cùng rốt cục cô ta cũng không nhịn được mà rống lên.

“Thư Duy, tỉnh lại đi! Cô ấy cả đời này cũng không thuộc về anh, đời này có thể cùng anh, chỉ có em. Thử tiếp nạp em, được không?” Rống giận rồi sau lại trở thành cầu xin, đây là bi ai của cô ta!

“Giai Hân, tôi làm không được, tôi thật sự làm không được… Xin lỗi!” Diệp Thư Duy cúi đầu xuống, không có dũng khí đối mặt một phần cảm tình chân thành.

“Anh có thể, anh nhất định có thể! Em có thể chờ, một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm… Thậm chí cả đời em cũng ở bên anh, em cũng có thể chờ… ” Cô tiến lên ôm trụ anh, khóc ngã vào trong lòng anh.

“Giai Hân, cô hà tất?” Thật sự là đáng chết, ôm cô gái đang khóc trước mắt, nhưng trong lòng anh lại nhớ tới một dung nhan đang khóc khác.

“Em yêu anh, từ rất lâu, rất lâu trước kia rồi, chỉ vì đôi mắt anh chưa từng dừng lại nơi em thôi. ” Cô lôi kéo ống tay áo anh, nhìn đôi mắt vô thần của anh —— tại sao? Tại sao anh không nhìn cô ta?

“Tôi không đáng để cô làm như vậy, hôn kỳ… Hủy bỏ đi!” Làm người vốn là không nên ích kỷ, có phải không? Nếu vô lực, cũng không nên kéo người khác cùng xuống nước.

“Không, em không chấp nhận. ” Cô ta bề bộn lui ra phía sau từng bước, trấn an mà nói: “Em không bức anh, không bức anh nữa, đừng hủy bỏ hôn ước được không?”

Vừa nói, cô vừa ôm trụ anh, “Thư Duy, đừng nói với em tàn khốc như vậy, trên đời này trừ em ra, không còn ai có thể giúp anh giải quyết chuyện này, chỉ có em có thể thông cảm cho anh, chờ anh, anh hiểu rõ mà, có phải hay không?”

Sau đó, cô ta đột nhiên kiễng mũi chân tiếp cận môi anh.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, đứng ở ngoài cửa phòng đúng là Diệp Uyển Nhu.

Cô điều chỉnh khuôn mặt tái nhợt dọa người, chân giống như không chạm đất, cả người có vẻ nhẹ phiêu phiêu, tất cả hết thảy điều như không chân thực, trước mắt cô đôi nam nữ đang ôm nhau kia giống như một màn trong TV, cực kỳ xa lạ.

Tâm, ở trong phút chốc vô cùng đau đớn, cô giật mình sửng sốt sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mà nỉ non: ” Hôn ước gì? Các người muốn kết hôn sao?”

Giai Hân nhất thời sửng sốt, giống như cầu cứu nhìn về phía Diệp Thư Duy, hai tay cô ta không tự giác mà gắt gao bóp trụ cánh tay anh, cô ta rất sợ anh sẽ hối hôn.

Trong phòng nhất thời như chìm vào khoảng không lặng im không tiếng động, sau một lúc lâu, Thư Duy nói: “Đúng vậy! Nhu Nhu, em sẽ có chị dâu rồi.”

Cô như bị sốc, sau đó lẩm bẩm nói: “Chị dâu… “

Cô im lặng, nhưng trong lòng lại đau càng thêm lợi hại. Giờ phút này nhìn cô, giống như là một gốc cây nhỏ bị gió mạnh thổi cuốn đi, suy yếu mà bi thương.

Xuất kỳ bất ý mà, cô tiến tới, cực hữu lễ mà cúi đầu chào Giai Hân, sau đó xoay người rời đi. Hết thảy giống như là một kịch bản, động tác cứng ngắc làm cho người ta xem ra vừa buồn cười vừa đau lòng.

Cô đang bay lên cung trăng du ngoạn sao? Sao mà cả người lại quá nhẹ như vậy, trong óc trống rỗng.

“Chị dâu”? Cô có chị dâu, Thư Duy vừa mới nói như vậy sao?

Đột ngột, ở chỗ rẽ bồn hoa cô ngã ngồi xuống.

“Nhu Nhu, gần đây cô càng lúc càng kỳ cục, luôn chơi đùa đến canh ba nửa đêm mới về, cô không biết người trong nhà sẽ sốt ruột vì cô sao?” Phúc tẩu lẩm bẩm nhớ kỹ.

Diệp Uyển Nhu ngoảnh mặt làm ngơ rồi đi thẳng đến thang lầu, cô cố tình làm ngơ Diệp Thư Duy đang đứng trên cầu thang mà đi lướt qua, cô cố ý làm ngơ sự nôn nóng và phẫn nộ trên mặt anh, coi như không nhìn thấy mà đi lên lầu.

Toàn thân cô trên dưới đều tràn ngập mùi rượu làm cho kẻ khác hít thở không thông, trên người cô lại đang mặc một chiếc quần đùi càng quá phận khiến người ta tức giận.

Phúc tẩu đuổi theo đến, vừa lúc nhìn thấy Diệp Thư Duy bốc hỏa theo sát cô, bà lắc đầu thở dài nói: “Nhà này làm sao vậy? Như thế nào mà thoáng cái tất cả đều thay đổi vậy?”

Diệp Thư Duy ở phía sau Diệp Uyển Nhu, tức giận chất vấn: “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Biết. Cho nên em rất mệt, muốn ngủ rồi.” Cô lướt qua anh đi hướng cửa, mở ra cửa phòng nói: “Mời trở về đi.”

“Em đừng lui với mấy thằng nhóc không ra gì kia nữa, có nghe hay không?”

Cô trừng mắt liếc anh một cái rồi lại đi trở về giường, tay bắt đầu thay quần áo.

Anh quẫn bách mà trừng mắt nhìn động tác của cô, không có tránh né, không có xoay người, anh cứ như vậy nhìn cô đem cái áo bó sát người nhẹ nhàng kéo lên cao, lộ ra hơn phân nửa da thịt tuyết trắng.

Nhìn thấy anh không chút nào tránh né, cô mới kéo chiếc áo về nguyên trạng, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt anh, tức giận hỏi: “Anh không đi ra sao? Không sợ chị dâu tương lai của em ghen à?”

Thêm Bình Luận