Tình Chi Luyến

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Tình Chi Luyến của tác giả Vũ Hồng kể về một mối bí ẩn, anh chưa từng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai! Nếu muốn biết thêm chuyện gì thì các bạn cùng nhau đón đọc n …
Xem Thêm

Sau đó, anh dùng bông tắm xoa bóp khắp thân thể mình.

“Được rồi, Nhu Nhu, em cũng phải chuẩn bị đi thi, không thể cứ bỏ bê việc học được, biết không!” Anh ôm lấy từ phía sau cô, làm cho bọt xà phòng trên người hai người giao hòa vào nhau, kiến tạo ra một loại cảm giác cực thoải mái cùng thân mật.

Cô nắm lấy tay Thư Duy, nhượng bộ nói: “Không thi có được hay không? Thi làm người ta rất mệt người! “

“Không được.” Thư Duy hết sức kiên quyết.

Trong lúc đó hầu gian cô đột nhiên bốc lên một cỗ cảm giác cực không khỏe, nhíu lại mày cô nôn khan.

Diệp Thư Duy tưởng rằng cô đang làm nũng, anh liền ở gương mặt cô nhẹ nhàng hôn lên, trấn an nói:

“Em phải có việc gì làm mới được, cả ngày cứ ngủ như vậy, đối với thân thể cũng không tốt; yên tâm đi, anh sẽ giúp em ôn tập, thi cũng không khó. “

Đột nhiên, cô có một loại dự cảm bất hảo đánh ngực mình, không thể nói đó là chuyện tình gì làm cô tức giận, nhưng cô lại cảm giác được đột nhiên tâm tình trở nên rất kém.

“Thư Duy, đừng náo loạn, em muốn đi ra ngoài.” Cô mở ra vòi sen tẩy thân thể.

“Tức giận rồi à! Đọc sách thật sự khó khăn như vậy sao?” Anh nghi hoặc hỏi.

Cô bao lấy khăn tắm, đi ra, “Được rồi! Thi thì thi, ngày mai em sẽ quay về trường học lấy bảng thành tích, xem có thể trực tiếp tham gia thi hay không. “

“Thành tích anh đã giúp em lấy về rồi, trên thực tế đại học bên đó anh cũng giúp em bảo lưu kết quả rồi, nếu như em thật không nghĩ muốn tham gia thi thì cũng có thể đi học lại ở trường đó . “

Cô động dung mà nhìn anh, cô hiểu rõ băn khoăn của anh, anh sợ lời đồn đãi tạo thành thương tổn cho cô, nên anh mới hy vọng cô có thể đổi lại một hoàn cảnh mới bắt đầu lại lần nữa.

Anh vẫn luôn nghĩ mọi thứ tốt cho cô, mà cô hồi báo anh cái gì?

“Thư Duy, em… Xin lỗi…”

“Không phải nói rồi sao, sau này không nói câu đó nữa mà? Sao mà lập tức quên mau vậy! ” Anh quang thân thể đi ra, dùng một cái khăn lông lớn lau tóc cho cô.

Hầu gian anh lại dâng lên một cỗ cảm giác không khỏe, cô lại nôn khan.

Lúc này anh bắt đầu nghi hoặc, ngừng tay nhìn thẳng cô, bất an hỏi, “Làm sao vậy?”

Cô nhún nhún vai, lơ đểnh mà cười cười, “Có thể do tối hôm qua ăn nhiều quá. Được rồi, vậy anh lúc nào thì bắt đầu đi làm?”

Xoay người lại cô đưa cho anh một cái quần trong, chỉ chỉ thân thể đang xích lỏa của anh.

Anh mặc quần trong vào, trả lời: “Tháng sau ban đầu, bất quá hai ba ngày này còn phải tới trường học học trước để tìm hiểu rõ tình hình. “

Cô đột nhiên dừng lại động tác mặc áo trong, hỏi:

“Hôm nay là ngày mấy rồi?”

“Ngày 25 nha! Có chuyện gì sao?” Sau đó anh lại đem cô kéo vào trong lòng,anh yêu cực kỳ cảm giác ôm lấy cô như vậy.

“25?” Cô ngẩn người, thuận miệng nói: “Chúng ta rời nhà ba tuần rồi hả?”

“Đúng vậy! Thời gian qua thật là nhanh, cũng ba tuần rồi, không biết Phúc tẩu bọn họ sống có tốt không?” Anh tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cô, ngửi lấy hương thơm tỏa ra từ tóc cô.

Rồi đột nhiên, cô giống như trong nháy mắt rơi vào vực sâu vạn trượng, cả đầu ong ong kêu vang, khuôn mặt vốn đang tươi tắn dần dần ảm đạm xuống.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhìn bờ môi của anh hết mở lại đóng, nhưng cô nghe không lọt anh đang nói gì?

Trong óc của cô chỉ còn lại câu nói kia: “Hôm nay là ngày 25!”

Diệp Uyển Nhu cầm bút di di ở trên tấm lịch, một đôi mày liễu lại buộc chặt.

Chỉ thấy trong chốc lát cô vứt cán bút, chốc chốc lại gõ mặt bàn, giống như phiền não.

Sau đó, cô từ dưới giường rút ra một quyển sách, trở mình lại đọc, càng đọc mày cô lại khóa càng chặt.

Cô xúc động mà đem thư hướng hóa trang bàn một đâu.

Trên mặt sách, viết ——《Những triệu chứng khi mang thai 》.

Làm sao bây giờ?

Cô vuốt ve phần bụng bằng phẳng của mình mà không thể tin được bên trong có thể đã có một sinh mạng mới.

Trong sách nói, lúc đầu mang thai sẽ mệt mỏi, đi tiểu nhiều, khó chịu, tâm tình xúc động và muốn ăn nhiều thứ. …

Sách nói bảy tám loại, cô ít nhất cũng ứng vào năm loại rồi, như vậy có tính là mang thai không?

Kỳ sinh lý của cô vốn đã qua, nhưng cô không có như vậy có phải là mang thai rồi, đúng không?

Làm sao bây giờ? Cô nên tìm đáp án ở đâu đây? Ai tới giúp cô với?

Nếu như thật sự mang thai rồi? Cô phải xử lý ra sao?

Trời ạ! Lòng của cô quá hỗn loạn.

“Nhu Nhu, em xem anh mang cái gì trở về nè?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Diệp Thư Duy.

Cô khẩn trương giấu cuốn sách, nhưng nhìn đâu cũng thấy không thích hợp, mà tiếng bước chân của Diệp Thư Duy lại càng lúc càng gần, dưới tình thế cấp bách cô đem sách quăng xuống đất đá vào gầm giường.

“Anh còn tưởng rằng em đang ngủ đấy! Như thế nào không nói gì cả vậy?” Anh đã đi tới, ở trên trán cô đặt một nụ hôn.

Cô ngồi xuống, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Anh cầm gì trên tay vậy? Thơm quá nga!”

“Lưỡi vịt em thích nhất. ” Thư Duy giơ giơ món ăn trên tay lên.

“Oa, Thư Duy, anh thật tốt.” Cô cao hứng mà nhận lấy.

Bây giờ ở tại nơi nông thôn hẻo lánh này, cũng không thể có mọi thứ một cách thuận tiện trước đây được, lưỡi vịt này Thư Duy phải tốn nhiều công sức mới có thể mua được, cô cảm kích hôn má anh.

Nhưng lưỡi vịt vừa vào miệng cô lại có cảm giác không thích hợp, cảm giác yết hầu không khỏe thoáng cái lại vọt lên.

Lúc này cô không dám nôn khan, cô cố nén cảm giác không dễ chịu lại, mạnh mẽ đem thức ăn trong miệng nuốt đi xuống.

Cô quyết định rồi, mặc kệ chân tướng như thế nào, cô sẽ tuyệt không tạo thêm phiền phức cho Thư Duy nữa, tuyệt không. ..

“Đang suy nghĩ cái gì? Vẻ mặt ngưng trọng vậy. ” Anh điểm nhẹ chóp mũi của cô, gọi về lực chú ý của cô.

Cô cố tìm cách làm ra vẻ tươi cười, tận lực lấy tâm tình vui vẻ trả lời: “Nhớ anh đó! “

“Nghĩ tới anh?” Anh rời khỏi cô liếc mắt một cái, anh chống tay nhìn cô cười, nụ cười mang theo tà khí làm cô đột nhiên tăng thêm trống ngực.

Anh đưa mặt sát lại gần cô, rồi hôn lên trán cô. “Anh cũng nghĩ ‘ nhớ ’ em, Nhu Nhu.” Sau đó, anh lập tức thu hẹp khoảng cách, dùng lời cảnh cáo nói: “Mau ăn, miễn cho anh lại không khắc chế được!”

Cô ăn không vô, cô thầm nghĩ muốn anh, muốn anh, nói không chừng hai người hoan ái có thể tạm thời làm cho cô quên mất nội tâm sợ hãi, quên mất vấn đề phiền lòng.

Bây giờ, cô thầm nghĩ trốn trong lòng anh, như đà điểu mà tạm thời trốn tránh hết thảy.

Cô kéo cánh tay anh, tiếng nói tràn ngập ngượng ngùng.”Anh không phải nói muốn em sao? Vậy không nên thay đổi chủ ý, bởi vì em cũng muốn anh. “

Yêu cầu của cô luôn luôn làm anh khó có thể tự giữ, “Nhu Nhu, em càng lúc càng lớn mật rồi nha! ” Anh ách thanh chê cười cô, sau đó một tay kéo lấy cô vào trong lòng hôn nồng nhiệt.”Bất quá, anh thích em thành thật. “

Rất nhanh, hai tay của anh liền như lửa nóng mà chiếm hữu cả thân hình cô.

Cô bây giờ cái gì cũng không muốn nghĩ, muốn tự hỏi, cô chỉ thầm nghĩ muốn dùng toàn tâm cảm thụ, đáp lại.

Cô nhiệt liệt phản ứng làm anh hoàn toàn mất khống chế, anh nghĩ muốn thả chậm tốc độ, nghĩ muốn cấp cho cô đầy đủ thời gian, nhưng cô nhiệt tình như hỏa làm anh như thế nào còn có thể băn khoăn nửa đây?

Thư Duy toàn thân lửa nóng khó chịu, anh một ít ôn tồn cũng không có, thậm chí có thể coi là cường hãn, bởi vì cô nhiệt tình như vậy, tràn ngập lực bạo phát như vậy.

Cô căn bản không chịu thả anh đi, cuối cùng hai người rốt cục ở trong lúc tình cảm nóng sáng hóa mãnh liệt mà đạt được cao phong.

Thêm Bình Luận