Tình Chi Luyến

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Tình Chi Luyến của tác giả Vũ Hồng kể về một mối bí ẩn, anh chưa từng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai! Nếu muốn biết thêm chuyện gì thì các bạn cùng nhau đón đọc n …
Xem Thêm

Liếc mắt sang Tất Hiên Hào ngồi bên cạnh,anh đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu.

Có lẽ, cũng chỉ là có lẽ…

“anh Tất, đề này em vẫn không làm rõ được.” Diệp Uyển Nhu hai tay chống má, nhìn cuốn sách bài tập mà nhíu mày.

“Đề nào? Để anh xem xem.” Thân Tất Hiên Hào hơi chồm sang, dựa sát Uyển Nhu xem xét đề bài.

“Các người đang làm gì đó?” Diệp Thư Duy không biết từ khi nào đã tiến vào thư phòng, lại gào thét lên lần nữa .

Diệp Uyển Nhu đầu tiên là càng hoảng sợ, lập tức nhăn mày càng sâu, “Thư Duy, em van anh đừng có náo loạn nữa có được hay không? Anh cứ đi tới đi lui như vậy, em không có cách nào chuyên tâm được! “

Tất Hiên Hào cũng mỉm cười, trêu ghẹo: “Thư Duy, chẳng lẽ cậu cho tớ và em ấy là Đại Hôi Lang cùng Tiểu Hồng Mao à? Sợ tớ ăn em ấy hả?”

Diệp Thư Duy xấu hổ đến sắc mặt biến đổi trắng xanh, quay đầu lại vô lực phản bác: “Tôi là đến xem hai người có mệt không, để mình mang hoa quả lên, ai mà biết… Vừa vặn hai người. ..”

Diệp Uyển Nhu nghe vậy, oa oa kêu to mà nhảy dựng lên, “Này, Thư Duy, cái gì vừa vặn hai người. .. Chúng em có làm gì đâu?”

“Này cô nam quả nữ một chỗ một phòng, luôn không được tốt lắm đi? Anh cũng là quan tâm em nên mới nói như vậy. ” Anh cũng rất tức giận,anh mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy…

“Tốt lắm, tốt lắm, an hem hai người cũng đừng ầm ĩ nữa, dù sao Uyển Nhu hôm nay cũng học không được nữa rồi, chúng ta cứ nghỉ ở đây đi, OK?” Tất Hiên Hào giảng hòa.

Diệp Thư Duy trừng rồi liếc mắt một cái cong miệng nhìn Diệp Uyển Nhu, sau đó xoay người xin lỗi Tất Hiên Hào.

“Hiên Hào, thật sự xin lỗi, để cậu chê cười, Nhu Nhu luôn luôn ngang ngạnh như vậy.”

“Em ngang ngạnh? Anh Tất anh tới nhìn đi, xem lúc này có phải Thư Duy ăn hϊếp người ta trước không! ” Diệp Uyển Nhu không hề khúc mắc mà lôi kéo cánh tay Tất Hiên Hào ngoe nguẩy, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt Diệp Thư Duy càng lúc càng khó coi.

Tất Hiên Hào sủng ái mà xoa đầu Diệp Uyển Nhu, trêu ghẹo nói:

“Không có biện pháp, ai kêu em lớn lên một bộ dáng làm người ta thích như vậy chứ, nếu anh có một cô em gái như em thì anh cũng như vậy, chỉ sợ anh sẽ càng trông em cẩn thận hơn so với Thư Duy nữa kìa! “

“Di! Thật vậy sao? Vậy rất không công bằng nha! ” Diệp Uyển Nhu mở to mắt, khó hiểu hỏi.

“Như thế nào là không công bằng? Cái này kêu là ‘ bảo vệ ’, đương nhiên nếu như là bạn trai thì lại khác nha. ..” Vừa nói, hắn có ý nhìn chằm chằm Diệp Uyển Nhu, rồi nói tiếp: “Dứt khoát hay em làm bạn gái anh luôn đi! “

Bịch!

Diệp Thư Duy mạnh tay hướng trên bàn đấm một cái, ánh mắt phẫn nộ của anh như vậy Uyển Nhu cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua .

Anh đang tức giận, rất tức giận, rất rất tức giận, nhưng tại sao lại tức giận chứ? Diệp Uyển Nhu không rõ mà ngây ngẩn cả người.

Diệp Thư Duy dưới cái nhìn chăm chú của cô sau một lúc quay đầu rời đi, để lại hai người đang kinh ngạc bên trong phòng.

Diệp Uyển Nhu nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn hướng Tất Hiên Hào, mà Tất Hiên Hào thì nhún nhún vai, tỏ vẻ cũng không rõ Diệp Thư Duy tại sao chỉ vì một câu nói đùa mà lại phẫn nộ như thế.

Sau một lúc –

Knock, knock!

“Nhu Nhu, mở cửa ra được không?” Diệp Thư Duy cách cửa phòng gọi.

Diệp Uyển Nhu trừng mắt liếc cửa phòng, không thèm để ý mà hướng bàn trang điểm ngồi xuống, nhưng nghe người ngoài cửa ăn nói khép nép gọi vào, cuối cùng tâm cô vẫn không đành lòng,không cam tâm tình nguyện đi mở cửa.

“Để làm chi?”

Sau khi cô mở cửa, liền quay mặt đi về phía mép giường ngồi xuống.

Vẻ mặt Diệp Thư Duy xấu hổ mà cười khổ, lập tức đi theo vào bên trong phòng.

“Còn đang tức giận sao?” Vừa nói, anh vừa đặt thức ăn lên bàn. “Ăn một chút gì đi! Cho dù tức giận với anh, cũng không cần phải chịu đói bụng như vậy. “

Cô trừng mắt liếc anh một cái, cong miệng không nói.

“Được, được, là anh không đúng, được rồi chứ! ” Anh nhấc tay làm ra bộ dáng đầu hàng.

Nhìn vẻ mặt trêu đùa của anh, cô cười khì một tiếng, “Vốn chính là anh không đúng, tự nhiên phát nổi nóng cái gì, làm hại người ta thật mất mặt.”

“Đúng, đúng nha, là anh không đúng, Đại tiểu thư em có thể ăn trước một chút gì chưa?” Vừa nói, anh liền kết hợp gắp một chút thức ăn, rồi đưa vào miệng Diệp Uyển Nhu.

Diệp Uyển Nhu vừa ăn, vừa đưa ra cảnh cáo: “Chưa xong đâu, không thể có lần sau đó! “

Ánh mắt Diệp Thư Duy ngưng trọng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, chần chờ mà hỏi thăm: “Để anh thay em tìm người dạy em học, có được hay không?”

Diệp Uyển Nhu đang ăn bỗng thấy khó hiểu mà ngẩng đầu, cô nghi hoặc dùng ánh mắt hỏi.

“Giai Hân thế nào? Vi tích phân của cô ấy rất khá, anh kêu cô ấy đến giúp em ôn tập.”

“Không muốn! ” Cô nhảy dựng lên.

Chị Giai Hân?

Cô mới không cần, vừa nghĩ đến chị ta có thể mượn công việc này mà chạy vào thế giới của Thư Duy, cô lại tự nhiên thấy căm tức một cách khó hiểu , nói cái gì cũng không muốn làm cho chị ta cướp đoạt thời gian Thư Duy ở nhà của cô.

Thời gian Thư Duy ở nhà thuộc về Diệp Uyển Nhu cô, người khác đừng mơ tưởng cùng cô tranh đoạt!

Diệp Thư Duy vì Uyển Nhu cự tuyệt quá nhanh mà cảm thấy phẫn nộ, anh tưởng rằng Diệp Uyển Nhu bởi vì không nỡ buông tha cơ hội cùng Tất Hiên Hào ở chung mà cự tuyệt, vì vậy anh tức giận đứng dậy, bỏ lại một câu không tốt lành –

“Tùy em! ” Theo sau đó anh liền quay đầu rời đi.

Diệp Uyển Nhu giật mình ngốc lăng trong chốc lát sau mới phục hồi tinh thần lại, thở hỗn hển mà hướng phía cửa phòng mắng to:

“Cái gì chứ? Diệp Thư Duy thối, đáng đời tức chết anh là tốt nhất!”

Vừa nói, cô còn tiện tay cầm lấy một cái gối Kitty ném về phía cửa phòng.

“Thư Duy, ngày 12 tháng sau, buổi tối em mang tư liệu qua cho anh . ” Giai Hân nói qua điện thoại.

Dư Giai Hân, chủ biên tạp chí thế giới nhϊếp ảnh, được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nữ của giới văn nghệ “.

Thư Duy kẹp ống nghe ở một bên cổ, trên tay bận rộn sửa sang lại tư liệu đầy trên bàn.

“Được, buổi tối gặp. “

Anh đang chuẩn bị buông tai nghe, nhưng đột nhiên đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói.

“Thư Duy, hay chiều nay mình cùng đi ăn một bữa được không?”

Anh lại lần nữa cầm điện thoại, “Không được, tôi có thói quen ăn ở nhà.” Anh cự tuyệt.

“Như vậy… Anh không mời em một nữa được sao?” Giai Hân hơi dừng lại một chút, sau đó lại lấy khẩu khí vui vẻ phóng khoáng mà nói tiếp.

Thư Duy trầm tư một chút, rồi mới mở miệng nói: “Đến đây cùng ăn đi . “

Buông điện thoại xuống, Dư Giai Hân thở một hơi nhẹ nhỏm, trên môi nở lên một nụ cười tươi mê người.

Cô cùng Diệp Thư Duy vốn là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp bọn họ từng cùng nhau đến Nhật Bản đào tạo chuyên sâu, sau khi về nước anh lại chuyên tâm với nghề nhϊếp ảnh, mà cô cũng vì phối hợp với anh nên cũng lựa chọn công việc làm phóng viên cho tạp chí nhϊếp ảnh, cô nhìn lại đoạn đường cô cùng Diệp Thư Duy đã đi qua, anh từ một nhϊếp ảnh gia nhỏ bé đến nhϊếp ảnh gia rạng danh quốc tế như hôm nay.

Đối với anh, cô thủy chung chưa từng buông tha hy vọng, mặc dù anh luôn không nhìn rõ cảm giác của cô với anh, nhưng dù sao anh cũng không phải vẫn chưa có bạn gái sao?

Dư Giai Hân thủy chung vẫn đem thái độ lạnh nhạt của Diệp Thư Duy với mình đỗ lỗi cho đó vốn là cá tính của anh là như vậy.

Xem ra, được Diệp Thư Duy coi trọng trừ em gái anh ra, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng quan tâm đến bất cứ cô gái nào khác.

Thêm Bình Luận