Chương 4-3: Ngẫu nhiên chụp hình

“Ai da! Người anh em, cậu thật lợi hại! Tôi còn tưởng mình đã không có giọng nói sau khi ở đây nhiều năm như vậy!” Ông chủ giống như gặp được đồng hương, sau khi ngồi xuống, anh bắt đầu trò chuyện về kinh nghiệm của mình trong nhiều năm qua, đủ loại khó khăn điều có.

Ngành du lịch đang bùng nổ trong những năm gần đây, nhiều bạn trẻ có kế hoạch đến những địa điểm yêu thích để bắt đầu kinh doanh nhỏ và sống một cuộc sống nhàn nhã nhịp độ chậm. Chủ trọ đến Đồng Giang Miêu Thôn cách đây vài năm, trước cảnh đẹp và tình người ấm áp nên ngay lập tức quyết định ở lại đây vĩnh viễn.

“Ông chủ, cho tôi hỏi một điều.”

Nói hết lời, ông chủ hào phóng gần như xưng tôi là anh em, nghe vậy anh nhanh chóng vỗ bàn, giơ tay nói: “Anh em có chuyện gì cứ việc hỏi! Lão ca tôi sẽ nói cho anh em biết những gì tôi biết!”

“Ông chủ, chúng tôi là sinh viên của đại học Diêm, chúng tôi đến Miêu thôn để điều tra tìm hiểu văn hóa dân tộc. Nơi nào trong thôn này ít được thương mại hóa nhất, anh có thể cảm nhận rõ nhất những phong tục nhân gian này ở đâu?”

“Diêm thật tuyệt! Đó là một trường đại học hàng đầu, anh em cũng ở đó!” Ông chủ ánh mắt sáng lên, lộ ra vẻ mặt “không thể trông mặt mà bắt hình dong”, lại nói, “Này, thương mại hóa thì tôi có thể giải thích được. Nếu chúng ta không phát triển nó thì chúng ta sẽ phải chết trong nghèo đói. Sau khi nó được phát triển, có nhiều người trên mạng nói nó mất đi sự hấp dẫn, cũng giống như những nơi khác —— rất khó để hiểu! Nếu anh em muốn hiểu được phong tục của người Miêu……”

Ông chủ do dự, lộ ra vẻ mặt rối rắm, lời nói cứ quanh quẩn trong miệng không muốn nói ra.

Tôi vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, kỳ thật cũng không khó tìm.” Ông chủ nói.

Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng tôi không chú tâm vào điều đó.

Cơm nước xong tôi trở về phòng, đã gần 11 giờ, Khâu Lộc cùng Từ Tử Nhung vẫn chưa về.

Tôi nằm trên chiếc giường êm ái và lại lấy máy ảnh ra.

Nhẹ nhàng ấn nút, tôi mở giao diện “Xoa bỏ gần đây”. Đúng vậy, máy ảnh của tôi có thể lưu các ảnh đã xóa gần đây để đảm bảo rằng một số ảnh quan trọng sẽ không bị vô tình xóa.

Thực mau, ảnh chụp đó lại xuất hiện trước mắt tôi.

Ma xui quỷ khiến, ngón tay tôi cử động nhẹ.

Khôi phục ảnh và xác nhận khôi phục ảnh chụp.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng tôi vẫn giữ bức ảnh này trong album.

Có lẽ, có lẽ nó có thể dùng làm tài liệu để nghiên cứu đặc điểm ngoại hình của người Miêu.

Tôi ở trong lòng nói như vậy với chính mình.