Chương 5-2: Kinh nghiệm phỏng vấn

Khi xuống dưới chân núi, nhìn cũng không vất vả lắm, nhưng khi bắt đầu đi bộ mới phát hiện con đường này giống như leo núi, toàn là bậc thang hoặc dốc đứng.

Vất vả lắm mới đi tới trên, Khâu Lộc thở hổn hển vì kiệt sức.

“Có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Từ Tử Nhung quan tâm hỏi.

Khâu Lộc xoa eo, vén tay áo lên xoa mồ hôi trên mặt, lắc đầu: “Không cần! Tôi cũng không yếu hơn các cậu!”

An Phổ đi phía trước nghe vậy, quay đầu lại tán thưởng giơ ngón cái lên.

Sau khi bước lên bậc thang, chúng tôi được chào đón bởi một không gian rộng lớn có dây thừng treo hai bên, trên dây thừng treo quần áo hồng hoặc xanh của Miêu tộc. Mấy cô gái Miêu đang tụ tập lại phân loại quần áo đem phơi, thỉnh thoảng tụ tập lại nhỏ giọng nói gì đó.

“Đây là sân phơi của chúng tôi, chờ đến thu hoạch thì sẽ dùng.” An Phổ giới thiệu nói, “Nhưng bây giờ dùng để phơi quần áo.”

Lúc này tôi dường như nghe thấy giọng của ai đó, một cô gái đang phơi quần áo đột nhiên quay lại, trên khuôn mặt nở nụ cười khi nhìn thấy chúng tôi.

“A, lại là anh!” Hôm nay A Lê không đội vương miện nặng nề, tóc dài buông xõa hơi đung đưa trong gió.

Khâu Lộc lại trông không vui, lôi kéo chúng tôi như thúc giục đi tiếp. Tôi không hiểu, A Lê hẳn không có đắc tội gì với Khâu Lộc thì đúng.

A Lê như không nhìn thấy, cứ nhiệt tình hào phóng tiến lên: “Anh An Phổ, bọn họ thật là học sinh đến đây để điều tra à?”

An Phổ nói: “Anh lừa em đâu?”

“Những người bên ngoài kia dám nói những lời quá đáng để tránh uống rượu cản môn!” A Lê nói, ánh mắt đảo quanh, tầm mắt dừng lên trên người tôi, “Anh ơi, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, em vẫn chưa hỏi tên của anh!”

“Lý Ngộ Trạch. Ngộ là gặp được, Trạch trong Trạch ân.”

“Lý Ngộ Trạch……” A Lê nhẹ nhàng đọc ba chữ này trong miệng, cười nói, “Thật dễ nghe, nếu các người đến đây để điều tra thì tôi sẽ đi cùng các người! Mọi người điều biết tôi, nhìn thấy tôi nhất định sẽ càng phối hợp.”

Khâu Lộc ở một bên lạnh lùng nói: “A, người nhà lớn lên đẹp có thể có tên họ, chúng ta xứng đáng ăn không ngồi chờ!”

A Lê nhìn cô, cười nói: “Tôi biết tên của các người. Khâu Lộc, Từ Tử Nhung.”

“Làm sao cô biết?” Khâu Lộc mở to hai mắt nhìn.

A Lê nói: “Bởi vì tối hôm qua các người la hét gọi tên nhau rất to ở trên quảng trường nên khó có thể không nghe thấy.”

Khâu Lộc: “……”

Thật hiếm khi tôi thấy đại tiểu thư này tỏ vẻ mặt thất bại, trong lòng bội phục A Lê.

Người tốt An Phổ hòa giải: “Hôm nay, em không đi chặn cửa à?”

“Không, hôm nay em nghỉ một ngày, đổi người khác đi uống rượu cản môn.”

Hóa ra đối với họ mà nói, việc chặn cửa khách hàng chỉ là một phần công việc của họ.

“Vậy chúng ta đem A Lê đi cùng đi! Cùng nhau đi, A Lê biết rõ hơn tôi nhiều!” An Phổ chân thành đề nghị.

Mặc dù Khâu Lộc có vẻ không vui nhưng nhìn nhìn chúng tôi, vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Tôi nghe Từ Tử Nhung lặng lẽ đến gần Khâu Lộc và hỏi: “Em yêu, em sao vậy? Bình thường em không phải là người keo kiệt như vậy……. Ui da!”

Khâu Lộc nhéo mạnh cánh tay Từ Tử Nhung nói nhỏ: “Đồ ngốc! Anh không thấy A Lê có hứng thú với Lý Ngộ Trạch sao? A Ngọc của chúng ta phải làm sao?”

Từ Tử Nhung nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ đau đớn.

Nhưng có sự hướng dẫn của An Phổ cùng A Lê, các cuộc điều tra sau đó suôn sẻ hơn nhiều.

Con đường phía trên tuy giống khu thương mại phía dưới, cũng là đường đá xanh nhưng những khoảng trống giữa các phiến đá được lấp đầy bằng đất, có thể thấy cường độ làm sạch không mạnh bằng bên dưới.

Hầu hết các ngôi nhà sàn không đẹp bằng những ngôi nhà sàn bên dưới, chúng giống với hình dáng của Đồng Giang Miêu Thôn chưa phát triển mà tôi đã xem trong video.

Ở đây nhà nào cũng san sát nhau, ngưỡng cửa cao và làm bằng một phiến gỗ duy nhất, khi bước vào cửa phải nhấc chân cẩn thận để bước qua. Mái nhà cao, lợp bằng gạch vụn, có chỗ không có ngói, lộ ra một điểm sáng ngời ánh mặt trời.

Tôi chợt nhận ra ngoài trí tưởng tượng cùng tuyên truyền, đây mới là làng Miêu thật.