Chương 1-2: Đồng Giang Miêu Thôn

Đường núi quanh co khúc khuỷu, nhiều khúc cua hiểm trở. Tôi không dám ì ạch, chỉ sợ không cẩn thận thì xe và người lật nhào trên đường.

Nhưng những người đi cùng quan tâm và lắng nghe anh ta ở ghế sau một cách thích thú.

Người đàn ông tên “An Phổ” này là người địa phương họ Miêu mà chúng tôi mời làm hướng dẫn viên du lịch, anh ta khoảng ngoài ba mươi, thân hình cường tráng, hai bàn tay đầy vết chai do mùa màng. Khi chúng tôi tìm anh ta và giải thích rằng chúng tôi muốn anh trở thành hướng dẫn viên du lịch, anh ta đã bị choáng ngợp và siết chặt hai bàn tay lại một cách lúng túng, như thể một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống.

“Khi chúng ta vào Miêu thôn, người Miêu sẽ cho các người uống một ít rượu, ngon nhưng uống ít thôi!” An Phổ khoa tay múa chân nói.

Tôi ngước mắt lên liếc nhìn hàng ghế sau qua gương. Thấy Từ Tử Nhung hai mắt lấp lánh, kích động nói: “Có rượu!”

Tửu quỷ này vừa mới nghe đến “Rượu” liền hứng thú. Một người như hắn làm sao có thể tham gia khóa học như ‘Phân tích văn hóa dân tộc’ nếu không phải vì muốn bên cạnh bạn gái?

Khâu Lộc ngồi bên cạnh hắn, khuỷu tay đặt lên ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Anh đã hứa với em rồi, không được uống rượu!”

Từ Tử Nhung che ngực, giả vờ bị thương nặng, khoa trương cười tớ toét: “Lộc Lộc yêu dấu, loại trách nhiệm nặng nề này anh không uống thì ai uống đây?”

Khâu Lộc bĩu môi, dùng ánh mắt ra hiệu: “Để Lý Ngộ Trạch uống đi!”

Bọn họ bất chợt nhắc đến tôi, tôi chỉ không cao không thấp, không mặn không nhạt “Ừm” một tiếng.

An Phổ ở một bên nói: “Ai da, thanh niên đẹp trai này khuôn mặt ưa nhìn, nhưng cậu ta quá nhỏ bé yếu ớt. Không uống được đâu, tửu lượng tệ!”

Từ Tử Nhung vừa nghe, lập tức nói: “Đúng vậy! A Trạch là học sinh đứng đầu khoa Văn, đẹp trai như vậy sao có thể uống rượu giỏi? Hãy để sinh viên thể thao chúng tôi làm những việc này đi!”

Không cần phải nói, Từ Tử Nhung là một sinh viên tập thể thao điền kinh, vóc người cao lớn khỏe mạnh.

Khâu Lộc cười khúc khích và nói: “Uống say cũng không sao, cứ để Tiểu Ngọc chúng ta lo liệu, đúng không Linh Ngọc?”

Lại một lần nữa.

Tim đập thình thịch, tôi ngẩng đầu liếc nhìn kính chiếu hậu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Ôn Linh Ngọc đang nhìn tôi trong gương. Cô ấy không ngờ tôi lại nhìn cô ấy, mặt lập tức đỏ bừng, dùng ánh mắt né tránh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng nói: “Lộc Lộc, đừng nói đùa.”

Khâu Lộc cười hì hì ngã vào trên người Ôn Linh Ngọc, nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Ngọc của chúng ta chính là hoa khôi khoa Sử, so với ai cũng hơn.”

Hai người là bạn cùng phòng cùng khoa, ngày thường thân thiết, câu nói này tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, cũng có thể bình tĩnh giả vờ như không nghe thấy.

Nếu nói về hành trình tự láy này, bọn họ vừa là người yêu vừa là bạn cùng phòng, chỉ mình tôi là “người ngoài cuộc”