Chương 2-2: Cản Môn rượu ngon

Đồng Giang Miêu Trại được xây dựng theo những ngọn núi, các tòa nhà sàn xếp chồng lên nhau chiếm một thung lũng lớn. Tôi nghĩ hàng ngàn ngôi nhà vào ban đêm đốt đèn sáng rực, từ chỗ cao nhìn lại sẽ lộng lẫy vô cùng.

Chúng tôi từ cổng Miêu thôn đi vào, hành lý chuẩn bị trước đã đem vào nhà trọ, sau đó đến Miêu thôn thăm viếng tìm hiểu. May mắn thay, An Phổ rất quen thuộc với Miêu thôn và dẫn đường cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ vất vả để tìm một nhà trọ.

“Đồng Giang Miêu Trại được gọi là ‘ một khúc tình ca mười tám âm thanh ’ , bởi vì ngôi làng của chúng ta được xây dựng phía trong ngọn núi, nếu chúng tôi cao giọng hát to, sẽ có tiếng vang khắp bốn phương.” An Phổ vừa đi vừa giải thích cho chúng tôi, “Ở trung tâm của ngôi làng là quảng trường của chúng ta, nơi tổ chức các bữa tiệc lửa trại và các hoạt động lớn vào các ngày trong tuần.”

“Oa!” Khâu Lộc đôi mắt mở to, “Trong khoảng thời gian này có không? Anh không phải nói gần đây có kết giao bạn bè sao? Hẳn là có tiệc tối đi?”

Hành lý của Khâu Lộc đều giao cho Từ Tử Nhung, chính mình đội mũ che nắng, hai tay trống trơn, ung dung như một lữ khách.

An Phổ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy. Miêu gia chúng ta đặc trưng kiến trúc —— nhà sàn, tầng tầng được xây dựng từng lớp xung quanh trung tâm quảng trường, dựa vào địa hình của núi, thật sự rất đẹp!”

Nói xong, chúng tôi đi lên đường phiến đá xanh, đi đến một con phố, hai bên đường đều có nhưng dãy sàn nhà.

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy trên đỉnh đầu sườn đồi còn có một ngôi nhà sàn bằng gỗ, được chống đỡ bởi những khúc gỗ mỏng và dài một cách chắc chắn, chống đỡ sức nặng của cả ngôi nhà.

Bỗng nhiên, tầm mắt tôi có chút mơ hồ, đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mắt cũng hơi hơi xoay tròn. Tôi nhắm mắt lại dùng sức lắc lắc đầu, để giữ cho chính mình tỉnh táo.

Không xong, một bát rượu uống vào bắt đầu hiệu lực.

Trước đó An Phổ nói qua rượu cản môn có tác dụng chậm, khi uống vào chỉ thấy thơm ngọt dịu, lại không nghĩ đến men say lúc sau mới tác dụng.

Nhưng may mắn tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm, chỉ là đầu óc hơi choáng váng một chút, cũng không ảnh hưởng gì. Tôi cũng không muốn vì mình mà phá hỏng niềm vui của người khác.

An Phổ đi ở phía trước, tận tâm nhiệt tình giới thiệu cho chúng tôi: “Con phố này là phố buôn bán, sau này được tu sửa lại. Các người cũng biết, nếu không phát triển, không có thương gia thì Đồng Giang Miêu Trại của chúng ta khó có thể thành công được. Người Miêu chúng ta đã từng chịu khổ rất nhiều, nhưng trong vài năm nay, chúng ta cũng dần vượt qua và sống thoải mái hơn.”

Từ Tử Nhung chịu thương chịu khó kéo hai người bọn họ tiến lên hành lễ, không chút phàn nàn nói: “Chúng ta hiểu được, hiện tại tình huống như này rất nhiều! Ai nha, phát triển du lịch là mọi người kiếm tiền con đường duy nhất!”

An Phổ nghe vậy, đối với Từ Tử Nhung giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Quả nhiên là học trò của Diệp lão sư, nói chuyện chính là có trình độ!”

Từ Tử Nhung ngượng ngùng cười cười, kéo hành lý của mình càng hăng hái.