Chương 3-1: Tha phương kết bạn

Không khí thương nghiệp hóa ở Miêu thôn thật sự rất đặc sắc.

Hầu như ở đâu cũng có cửa hàng, quầy hàng nhỏ bán đồ lặt vặt, cũng có không ít cái gọi là cửa hàng đặc sản, nhưng “đặc sản” bên trong lại được sử dụng phổ biến, điều này cũng không có gì lạ.

Các cô gái ăn mặc Miêu phục, tôi không thể phân biệt được họ là cô gái Miêu thật hay khách du lịch mặc Miêu phục để chụp ảnh kỷ niệm.

Chúng tôi đi bộ theo dọc con đường lát đá xanh trong khu dự trữ, đi lòng vòng không mục đích. Tôi ở trong phòng mở cửa sổ nhìn ra thì phát hiện, con đường đá xanh ở Miêu thôn đặt quảng trường nằm trung tâm và các tòa nhà sàn được nối thành chuỗi theo hình các vòng tròn đồng tâm. Mà mỗi “vòng tròn” được nối với nhau bằng một con đường nên dù ở đâu cũng có thể bước đến trung tâm quảng trường.

“Oa, của này đẹp quá!” Khâu Lộc chỉ một món đồ trang sức bằng bạc sáng lấp lánh trong cửa hàng, trong mắt lập lòe kinh ngạc.

Từ Tử Nhung bị cô lôi kéo, cam chịu cùng đại tiểu thư đông đi tây dạo*. Một bàn tay của anh bị nắm, tay kia thì nhét đặc sản cùng đồ ăn vặt của Khâu Lộc, không thể nói là anh không bận.

Tôi đảo mắt nhìn, chợt phát hiện hình như có một số hoa văn chạm khắc trên những cây cột của một ngôi nhà sàn đã bạc màu do lâu năm, gần như cùng màu với gỗ.

Đây là những chất liệu thực tốt, tôi tin rằng càng mộc mạc thì càng thể hiện được nét đẹp văn hóa của một dân tộc, ngược lại, nhiều cảnh cố tình tạo ra lại hoàn toàn khác nhau, như vẽ rắn thêm chân, thật thừa.

Tôi nhanh chóng giơ camera lên, dừng lại chụp ảnh. Nhưng chỉ là khoảng cách có nửa phút, khi tôi quay lại, trước mắt ba người họ biến mất tiu?

Chắc là nhìn thấy đều gì đó mới mẻ, nên bỏ chạy rồi.

Tôi khẽ thở dài, như vậy cũng tốt, tôi có thể tập trung chụp thứ gì đó mà tôi hứng thú.

Tôi đeo máy ảnh ở trên cổ, cầm di động gửi tin nhắn cho bọn họ, nói chúng ta sẽ ở trung tâm quảng trường tụ họp. Mặc kệ đi bộ đến đó bằng cách nào, nơi đó cũng là nơi bắt mắt nhất.

Sau khi gửi tin nhắn, tôi nhìn thấy một ngôi nhà sàn bằng gỗ có cấu trúc khác lạ nên tôi nhanh chóng chụp ảnh lại.

Công trình nhà sàn này không có một chỗ nào là khoa học hiện đại, hoàn toàn xây dựng trên kết cấu truyền thống, không chỉ mang đặc trưng dân tộc mà còn rất hữu ích cho việc nghiên cứu kiến trúc truyền thống.

Khi đang quay phim, tôi đột nhiên cảm thấy tim vô cớ đập nhanh, cảm giác bị theo dõi bởi một người nào đó lại xuất hiện mà không hề báo trước. Sống lưng tôi tê rần, dạ đầu căng thẳng, rùng mình một cái, cảm giác hơi say cũng tiêu tán đi.

Tôi quay đầu liếc nhìn xung quanh, nhưng xung quanh tôi người tới người lui, tựa hồ không ai có thời gian rảnh để chú ý đến tôi.

Chẳng lẽ tôi bị ảo giác?

Tôi đặt máy ảnh xuống, vừa quay lại, tôi thoáng thấy một mảnh áo choàng màu xanh đen bay xuống khoảng trống giữa hai ngôi nhà sàn, những đồ trang trí bằng bạc ở góc áo phản chiếu những tia nắng mặt trời.

Tôi đi bộ dọc theo đường lát đá xanh, chụp lại tất cả thứ gì tôi cảm thấy hứng thú, chụp ảnh một số khách du lịch trên đường. Chờ đến điểm hẹn đã định, trời đã dần tối.

Một ngọn lửa trại cao được đốt lên ở trung tâm quảng trường, phát ra tiếng “bíp, bíp, bíp”, bị một hàng rào bao quanh để tránh mọi người tới gần và bị bỏng. Dòng người cũng đang dồn dập hướng về trung tâm quảng trường, mục tiêu của mọi người lại giống nhau đến kinh ngạc, những con đường đá xanh dẫn đến quảng trường chật ních người, bao gồm du khách, còn có nam nữ Miêu gia.

*đông đi tây dạo: rong ruổi khắp nơi.