Chương 18: Quả báo trời ban.

Dương Dương quỳ một gối xuống đất, cởi dây thừng trói trên đùi Minh Triết, chính cậu cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao cậu lại nghe theo lời mê hoặc của tên này chứ, tại sao lập trường lại không kiên định, thế mà lại đồng ý giúp anh ta!

Tất cả đều phi logic.

Có lẽ là do đang quay chương trình đi, anh ta thỉnh cầu mình như vậy, cự tuyệt thì không tốt lắm, Dương Dương tự tìm cho mình bậc thang.

“Cảm ơn.” Thanh âm Minh Triết nghe có vẻ rất sung sướиɠ. Mặc kệ đôi tay bị còng, anh đứng dậy, mũi chân điểm lên sàn xoay cổ chân, nhân tiện quay đầu, quan sát xung quanh phòng. Dương Dương thì kéo hết những tấm vải trắng che chắn trong phòng xuống, để sang một góc.

Phòng này không quá lớn, xem cách bày biện thì giống như thư phòng, đáng quan tâm nhất là một cái khóa mật mã trên cửa, nhập đúng 4 kí tự cửa phòng sẽ mở ra.

Trong phòng, giấy dán ố vàng phủ kín 4 mặt tường. Trên tường treo vài bức tranh, còn có một tấm gương hình ovan, viền khung bằng gỗ, bên phải là một cái tủ gỗ gụ đứng, dựa sát vào tường, trên bề mặt đặt một cái máy hát quay đĩa, bên trong đang để một đĩa nhạc than.

Những cái này đều không phải thứ Minh Triết tập trung chú ý. Anh cẩn thận tìm camera phân bổ trong phòng. Dù sao cũng là chương trình thực tế, chỗ nào có manh mối, chỗ ý nhất định sẽ được đặt camera để quay đặc tả.

Đếm đếm số máy quay, trong đầu Minh Triết cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Bệnh nghề nghiệp làm anh không khỏi nhìn về phía mấy bức tranh treo tường, Dương Dương cũng đi theo tới, chẳng qua cậu chỉ kiểm tra xem phía sau bức tranh có manh mối hay không.

“Cậu cảm thấy bức tranh này thế nào?”

Nghe được thanh âm của Minh Triết, tay cầm khung ảnh của cậu dừng lại. Nghệ thuật luôn không phải sở trường của cậu, dù diễn phim từ nhỏ, nhưng hội họa với nghệ thuật biểu diễn vẫn có khoảng cách rất lớn.

“Tôi không quá hiểu biết mấy cái này.” Dương Dương thành thật nói.

Minh Triết mỉm cười, “Đây là tranh của Goya, “Maja diện y phục”, đằng sau bức tranh này là một câu chuyện rất thú vị.”

Dương Dương đặt tranh lại, nhìn anh một cái. Thật ra, cậu một chút cũng không hứng thú với câu chuyện Minh Triết nói, nhưng nghĩ là đang quay hình, nếu không nói thì không ổn lắm, đành phải không tình nguyện mà đáp lại. “Chuyện gì?”

“Thế kỉ 18 ở Tây Ban Nha, bởi vì nguyên nhân lịch sử, chủ nghĩa cấm dục rất phổ biến, các tác phẩm trên toàn quốc gia không được phép có bất cứ cái gì liên quan đến lõa thể. Chỉ có một bức duy nhất “ Vệ Nữ và gương soi” do quốc vương che chở mới miễn được hình phạt.” Minh Triết chậm rãi vuốt ve khung tranh bằng đôi tay bị khóa. Dương Dương hơi khó hiểu, nhìn cô gái trên nền tranh xanh đậm, cô mặc một bộ quần áo bằng lụa trắng mông lung, đai lưng màu hoa hồng quấn bên hông, tôn lên vòng eo mềm mại.

“Cô ấy có mặc…”

Minh Triết dừng tay lại, đôi mắt liếc nhìn Dương Dương, đuôi mắt xinh đẹp hơi nhếch lên, “Cô ấy thực ra là không mặc gì. Truyền thuyết kể rằng cô là một nữ quý tộc được vạn người mến mộ, Goya theo yêu cầu của cô vẽ một bức chân dung toàn thân.” Minh Triết khẽ cười một tiếng, “Ông ta bị tình yêu làm mê hoặc, vẽ tranh khỏa thân, nàng quý tộc vô cùng giận dữ, để dỗ nàng, Goya đã vẽ một bức y đúc nhưng mặc y phục, 2 bức tranh này cuối cùng đều bị lấy đi.”

Dương Dương hơi cau mày, nhìn bức tranh cô gái, không nói một lời.

Minh Triết buông tay bị khóa, nhìn sườn mặt Dương Dương.

“Cậu đang tưởng tượng bức tranh còn lại à?”

Nghe xong câu này, Dương Dương cau chặt mày nhìn về phía anh, rất giống mèo xù lông, “Tôi không!”

Minh Triết cười cười, gật đầu, ngữ khí dịu dàng trả lời, “Nói giỡn thôi.”

Đùa không vui tẹo nào.

Nhìn nụ cười giả dối trên mặt anh ta, Dương Dương càng khó chịu.

Tên này đúng là không biết xấu hổ.

Dương Dương quay phắt đi, chuyển hướng sang kiểm tra chiếc bàn dài, tìm manh mối. Minh Triết vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngơ ngác nhìn bức tranh trên tường.

Sao lại treo nó ở đây?

Đứng chừng vài phút, Minh Triết quay đầu lại, phát hiện Dương Dương đang đứng cạnh bàn, chuyên chú nhìn mặt bàn. Anh cũng đi qua, trên bàn có một quyển sách rất dày, và một tờ ghi chú bị xé bỏ.

“Xé vụn thế này, tổ đạo cụ đúng là rất dụng tâm.” Minh Triết nhìn những mảnh giấy nhỏ như bông tuyết, ngữ khí dịu dàng mà trêu chọc nói.

Dương Dương trầm mặc, lật giở quyển sách kia, bên trong rơi ra một thẻ đánh dấu sách, trên mặt viết một dòng chữ.

[Ta chạm đến cái gì, cái đó liền nát vụn.- Kafka*]

(*Franz Kafka (3/7/1883– 3/6 /1924) là một nhà lớn chuyên viết truyện ngắn và tiểu thuyết bằng tiếng Đức, được giới phê bình đánh giá như một trong những tác giả có tầm ảnh hưởng nhất thế kỉ 20.)

Minh Triết nhìn nhìn, “Kafka tuyển tập.”

Cảm giác được Minh Triết đang tới gần mình, Dương Dương hơi không được tự nhiên, để sách sang một bên, nhặt một mảnh vụn nhỏ, lật mặt sau nó ra nhìn, suy nghĩ một chốc. Sau đó cái gì cũng không nói, bắt đầu ghép từng mảnh từng mảnh một. Minh Triết không thích làm công việc vụn vặt này, anh đi tới chỗ máy phát nhạc, ngón tay xoay đĩa than, đặt nhẹ nhàng đầu kim lên đĩa.

Máy hát phát ra âm thanh kỳ ảo độc nhất, tiết tấu dồn dập nhanh chóng thẩm thấu toàn bộ không gian kín mít, nặng nề này. Minh Triết dựa vào tủ đứng, nhìn cậu trai trẻ kia.

“Cậu từng nghe khúc này chưa?”