Chương 22: Quả báo trời ban.

Nhìn biểu cảm sùng bái rõ ràng trên mặt Minh Triết, trong lòng Dương Dương không nhịn được có chút hờn dỗi.

[Anh không đi đóng phim mới đúng là nhân tài không được trọng dụng ý.]

Dù sao cũng đang quay hình, không thể đối với “fan” quá lãnh đạm, Dương Dương khụ một tiếng, rầu rĩ nói, “Không nhất định sẽ không diễn.”

Không biết vì sao, thế nhưng giờ khắc này, Minh Triết lại cảm thấy Dương Dương có một chút đáng yêu.Anh lắc lắc đầu, chắc chắn là mình bị ấm đầu rồi.

Thấy chân Minh Triết sắp dẫm phải mảnh vỡ bình hoa, Dương Dương không nhịn được duỗi tay ra kéo lấy tay anh, “Cẩn thận chút.”

Minh Triết cũng phản ứng lại, cúi đầu nhìn nhìn. Anh cảm thấy hơi không đúng. Nếu đúng như suy đoán của anh, tổ tiết mục đã thiết kế hoàn hảo chuỗi manh mối, vậy thì có phải đập vỡ bình hoa này cũng tạo ra manh mối?

Dương Dương dường như cũng nhận được gợi ý từ câu nói của Minh Triết, hai người gần như cùng lúc ngồi xổm xuống, ăn ý mười phần.

Trên mảnh đất là mảnh vỡ của chiếc bình sứ, còn có một bó cúc trắng rơi rụng. Minh Triết cầm hoa cúc gẩy gẩy lên mặt đất, quả nhiên phát hiện ra một tờ giấy được cuộn lại thành ống, “Thật sự có manh mối.”

Anh không khỏi chửi thầm trong lòng, người viết kịch bản cho cái chương trình này tâm tư thật là kín đáo, giấu giấu diếm diếm nhiều manh mối như vậy. Nếu không đập bình hoa chắc chắn sẽ là người thua cuộc.

Không, không đúng. Anh mau chóng phủ định suy nghĩ của chính mình.

Dương Dương bỗng nhiên mở miệng, “Vậy ra tổ tiết mục trói chúng ta lại bằng dây thừng, không thiết kế bất kì vũ khí sắc bén nào, chỉ có một cái bình hoa dùng để trang trí, hơn nữa còn đặt ở gần tầm tay tôi, chính là muốn chúng ta đập vỡ nó.”

Suy nghĩ của cậu thế mà giống anh như đúc, khiến Minh Triết hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại, “Ừ, chính là như vậy, chúng ta ngay từ đầu đã bị dời đi lực chú ý, không phát hiện ra manh mối trong bình hoa.”

Giống như trò “Rắn săn mồi” vậy, mặc kệ di chuyển theo con đường nào, khi miếng mồi xuất hiện, đều phải lập tức ăn luôn, nếu không sẽ Game Over.

Anh bỗng nhiên thấy bội phục biên kịch này, rất thông minh, không đóng khung chết cho chương trình, không cần theo đúng thứ tự các bước mới có thể hoàn thành trò chơi, khả năng của người chơi cũng không bị giới hạn. Bước đi không quan trọng, trình tự cũng không quan trọng, giả thiết để giải đề cũng có rất nhiều. Hơn nữa, trong mật thất lại có một kẻ sát nhân là nhân vật phản diện, lập tức biến một trò chơi đơn thuần thành một cuộc chiến tâm lý và chỉ số thông minh.

Rất đặc sắc.

Hai người mở cuộn giấy ra, là một bài thơ.

[Đôi ta từng là một thể.

Vì cớ gì, vận mệnh đem người tách khỏi tôi.

Khiến xương cốt, máu thịt, con tim tôi trở lên chết lặng.

Tôi cùng người được chôn cất,

Chôn cất dưới hàng rào tường vi tốt tươi.

Chỉ còn một cách để hóa giải,

Hãy để tôi đến bên người,

Và hãy trả người lại cho tôi.

Đem trên dưới hợp thành một thể,

Vậy mới lần nữa thấy được nụ cười.]

Mới đọc thì thấy mang hơi hướng phong cách Gothic, nhưng Minh Triết cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, anh lật mặt sau của tờ giấy, phát hiện có chữ. [2 you]

“Viết “To” thành 2 như vậy, nhất định là có nguyên nhân.” Minh Triết chưa xác định được, nhưng nghi ngờ này chắc chắn đúng. Trò chơi này cho tới giờ, quy luật duy nhất có thể tìm ra chính là không thể buông tha bất cứ tình tiết bất hợp lý nào.

Dương Dương vẫn luôn chăm chú nhìn, nghiêm túc suy ngẫm về bài thơ.

Di động bỗng vang lên.

Suy nghĩ bị đứt đoạn, hai người lấy điện thoại ra, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mới.

[Chú ý, một người chơi đã thoát khỏi phòng mình, đang tiến vào phòng người chơi khác.]

“Nhanh thật đó.” Minh Triết nhìn xung quanh, cười cười cất di động, cảm thấy may mắn, mặt vô tội nói, “Xem ra là không vào phòng chúng ta. Nếu người này mà là sát nhân, tùy tiện vào một phòng nào đó…chương trình này thật đáng sợ.”

Dương Dương hỏi lại, “Nếu là người chơi bình thường tiến vào phòng sát nhân thì sao?”

Minh Triết nghiêng đầu nhìn cậu, chọn một góc có thể tránh đi máy quay đặc tả, giơ tay, làm bộ như đang sửa cổ áo, chính là đang che mic cài lại, lười nhác nhếch khóe miệng, hoàn toàn lộ nguyên hình, miệng phát ra khẩu hình trêu trọc.

“Cừu gặp sói như mỡ dâng miệng mèo, chỉ có thịt, hoặc không thịt. Không phải càng kí©h thí©ɧ hơn sao?"