Chương 26: Quả báo trời ban.

Nhìn vẻ mặt mê man của Thương Từ Duệ, người gánh vác hình tượng thiên sứ là Minh Triết sợ hắn xấu hổ, cũng sợ hiệu quả chương trình không tốt, chủ động dời đi lực chú ý khỏi manh mối nhà hàng không hoàn chỉnh, “ Vừa nãy các cậu thảo luận các manh mối khác thế nào rồi?” Nói xong, anh thuận tay cầm tờ giấy trên bàn lên, trên giấy viết một dòng chữ, là nét bút nắn nót nhưng trẻ con, chắc là của một đứa trẻ mười mấy tuổi.

[Ba ơi, hôm nay thầy giáo giao cho một bài tập, nhưng con tính kiểu gì cũng không ra, ba có thể tính giúp con không?]

Minh Triết lật mặt sau tờ giấy, trên đó có viết 4 con số, còn 2 cái ngoặc không.

1634 () ()

Dãy số sao?

Dữ kiện được cung cấp cũng quá ít.

Theo kinh nghiệm từ phòng trước, tổ tiết mục sẽ không làm khó khách quý. Nếu là câu đố điền vào để hoàn thành dãy số, ít nhất cũng phải cho 3 số trở lên, nhưng hiện tại chỉ có một số, còn là số có 4 chữ số, thật khiến người ta đau đầu.

Minh Triết nhìn về phía Thương Từ Duệ, “Từ Duệ, cậu phát hiện tờ giấy này ở đâu?”

Thương Từ Duệ chỉ tủ đầu giường, “Ở chỗ kia kìa, nhưng trên đó cũng chỉ có mỗi tờ giấy này thôi.”

Minh Triết gật gật đầu, tuy nói anh tin lời Thương Từ Duệ nói, nhưng tổng thể vẫn cảm thấy tên nhóc này không đáng tin cậy. Vì thế liền tự mình đi qua, cẩn thận kiểm tra. Trên tủ đầu giường đúng là không còn vật gì khác, nhưng anh cứ thấy sai sai, tổ tiết mục nhất định còn đang ẩn giấu manh mối khác. Anh nhìn xung quanh chiếc tủ, phát hiện giữa nó và chiếc giường bên cạnh có một sọt giấy rác. Minh Triết duỗi cánh tay lấy sọt giấy, đổ hết đồ vật bên trong ra ngoài.

“Mẹ ơi, tôi cũng chưa phát hiện ra cái này.” Thương Từ Duệ thấy thế, lập tức chạy đến ngồi xổm xuống cạnh Minh Triết, học anh xếp các giấy rác gọn gàng lên mặt sàn, “Mấy thứ này có cái gì không?”

“Tôi chưa xác định được, nhưng tổ tiết mục cố tình “tạo” ra nhiều rác rưởi như vậy, hẳn là có mục đích.” Minh Triết vừa xem vừa trả lời Thương Từ Duệ, cho đến khi nhìn thấy một tờ giấy, bên trên viết mấy công thức toán học.

Anh cẩn thận nhìn, chỉ là một nửa quá trình tính toán.

“Tìm được rồi.” Minh Triết cầm tờ giấy đứng lên, đi về phía chiếc bàn tròn, Dương Dương đang nhìn ngày hoa hồng được tuyên truyền trên trang chủ nhà hàng, biểu cảm ý vị thâm trường, nhìn đến Minh Triết và Dương Dương đi tới, cậu khôi phục biểu cảm bình thường, “Tìm được gì rồi sao?”

“Quá trình tính toán, cậu xem, cái này có phải rất quen mắt không?” Minh Triết đưa tờ giấy trong tay cho Dương Dương, Dương Dương nhận lấy rồi nhìn, đặt tờ giấy trên mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Biểu này quá là đẹp trai! Minh Triết bị lung lay, mê muội trong chốc lát.

Ngoại hình Dương Dương thật sự rất hợp khẩu vị anh.

Sắc đẹp là tội lỗi, sắc đẹp hại người.

“Chữ trên tờ tính toán này với chữ trên thẻ đánh dấu sách ở thư phòng là giống nhau, quả nhiên, chữ trên tờ ghi chú là của phụ nữ.” Dương Dương thả lại tờ giấy xuống mặt bàn, “Giờ chúng ta có thể xác định, thân phận của nhân vật chính là một người đàn ông đã lập gia đình và có con.”

“Nói không chừng còn đi nɠɵạı ŧìиɧ.” Minh Triết cười lạnh một tiếng.

Thương Từ Duệ hoàn toàn không hiểu được tình huống, vẻ mặt mê man hỏi, “Các anh làm sao biết?”

Minh Triết chớp chớp mắt, “Đoán mò.”

Thương Từ Duệ a một tiếng, sau đó lại ngốc manh cười rộ lên, “Tôi cảm thấy tôi không ở cùng 1 thế giới với hai người, các anh cũng quá là ăn ý đi, lập tức liền hiểu đối phương nói gì.”

Này không phải là ăn ý, chỉ là não dùng được thôi. Minh Triết thầm nghĩ.

Anh cầm bút, cong lưng, viết xuống tờ tính toán kia, “Mặc kệ thế nào, xem trước cái này đã.”

Đề mục trên tờ giấy chỉ viết 1634, mà phía dưới cũng chỉ viết một dòng.

1x1x1x1+6x6x6x6+3x3x3x3+4x4x4x4 =?