Chương 6: Tình cảm mù quáng

Tạm biệt Thanh Ngân xong, Minh Triết quyết định đi tìm Hứa Khải. Trên đường thấy một tiệm bánh ngọt đang khai trương, anh tiện đường ghé vào mua mấy cái, chọn bánh còn nhanh hơn chọn đối tượng thả thính.

– Mày thật sự muốn lên TV? – Miệng Hứa Khải còn đang ngậm bánh kem, lúng búng hỏi kèm theo chút kinh ngạc.

Minh Triết ngồi dưới đất gật đầu như giã tỏi. Anh duỗi cặp chân dài, bắt chéo lên nhau, không nhịn được mà cà khịa:

– Cách nói “lên TV” của mày lỗi thời rồi, tao là tham gia chương trình thực tế, hợp tác cùng Dương Dương.

– Như nhau cả thôi.

Hứa Khải ăn quá nhanh, thế là bị nghẹn. Hắn vội vàng nhảy từ trên sô pha xuống, chạy tới tủ lạnh tìm đồ uống.

Minh Triết nhìn bóng lưng của hắn, nói với theo:

– Mày lại đi chân đất, nghe Hạ Tri mắng chưa ngấy à?

Nói xong, anh liếc nhìn hộp sữa bò đóng gói không có tí thẩm mĩ nào, không nhịn được hỏi:

– Có rượu không?

– Uống ít rượu thôi. Hạ gia bọn mày không thuốc lá thì cũng rượu bia, toàn là sở thích xấu. – Hứa Khải nhét sữa bò vào tay anh.

Minh Triết không tình nguyện cầm hộp sữa, vẻ mặt cười đểu giả nhìn Hứa Khải:

– Nói mà không biết ngượng. Sở thích xấu nhất của thằng nhóc kia không phải là mày à?

– Mày mới là sở thích xấu ý. – Hứa Khải dỗi.

– Mày đừng có mà cười, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sớm muộn gì cũng đến lượt mày thôi.

Minh Triết nhún vai.

– Vậy phải xem xem, tên nào xui xẻo nào nhiễm phải sở thích xấu là tao.

Hứa Khải nhớ tới chương trình thực tế kia:

– Sao nhà sản xuất lại tìm đến mày? Loại chương trình này không phải là không thiếu sao à, người ngoài nghề tới cũng không tốt lắm nhỉ?

– Chẳng biết bà chị kia tìm được cuộc thi ngày xưa tao với Hạ Tri tham gia ở đâu, cả cái hot search kia nữa…

Minh Triết đau đầu, tay véo hộp sữa:

– Thế mới nói, tao ghét Internet.

– Nhưng cũng phải nói… – Đứng ngoài hóng biến thì sẽ không chê biến lớn. Hứa Khải dựa vào sô pha, ôm gối, cười nói:

– Nếu mày tham gia chương trình thì sẽ có cơ hội tiếp xúc cự li gần với thần tượng còn gì.

– Không phải thần tượng, mà là đối tượng ảo tưởng.

Nói tới đây, Minh Triết lại thấy phấn khích:

– Nói trúng trọng điểm rồi đấy, nếu là hồi trước, có khi tao sẽ không đồng ý đâu. Nhất cử nhất động đều bị máy quay thu lại, cảm giác hơi ghê tởm. Nhưng mà giờ Dương Dương không ưa tao, vụ này liền hay ho.

Hứa Khải không thể hiểu nổi, tấm vé VIP hắn cho rốt cuộc đã thúc đẩy thảm kịch gì xảy ra, càng không hiểu trong đầu Minh Triết đang nghĩ cái gì.

Bị người mình thích ghét, thế mà còn thích thú như vậy?

– Mày không phải máu S à, sao giờ tao thấy mày máu M mới đúng?

Minh Triết bật cười, bóp mặt Hứa Khải:

– Khải Khải , mày ngây thơ quá rồi. Mày không cảm thấy, dù nhìn thấy người mình ghét nhưng vẫn phải kiềm chế cảm xúc, ở trước màn ảnh tỏ vẻ đồng tâm hiệp lực, thậm chí còn phải hòa thuận ở chung, rất… thú vị à?

Thật ra, anh vốn định nói “gợi cảm”, nhưng lại ngập ngừng tìm từ khác.

Trong cảm nhận của anh, hình ảnh Dương Dương buộc phải đè nén sự chán ghét của chính mình xuống rồi giả bộ thân thiết thật sự vô cùng gợi cảm.

Làm anh muốn khıêυ khí©h giới hạn cuối cùng dưới lớp ngụy trang của cậu.

Lúc về đến nhà thì đã rất khuya. Có một dãy số lạ gọi điện đến, Minh Triết bắt máy rồi mới biết, thế mà lại là mẹ kế.