Chương 11+12

Sau đó hơn một giờ đồng hồ... Âm thanh mà hắn nghe được vẫn chỉ là những âm báo đầy máy móc kia.

Hoàng Viêm Triệt gần như phát điên mà gọi đến công ty.

Rất nhanh, liền có người nghe máy.

"Giám đốc... Ngài có chuyện gì cần phân... ?"

Còn không kịp để giọng nữ ở đại sảnh nói xong, thì hắn đã gấp gáp cắt ngang:

"Mau kêu Hứa Giai Y ở phòng thiết kế nghe máy cho tôi!"

"Hứa Giai Y?" Giọng nữ kia một lần nữa vang lên đầy nghi vấn.

"Đúng..."

"Nhưng thưa giám đốc..." Giọng điệu của cô gái kia có chút ngập ngừng, không biết chính mình có nên nói hay không.

Hoàng Viêm Triệt vì chờ đợi một lúc lâu mà phát bực, hét lên:

"Cô làm cái quái gì thế hả? Muốn nói gì thì nhanh lên..."

"Thưa... Hứa Giai Y theo như tôi biết thì đã cất chuyến bay đến Mỹ vào tám giờ sáng nay rồi ạ."

Thấy đại tổng tài kia tức giận như thế, cô liền sợ hãi mà nói xa sự thật. Bình tĩnh chờ đợi cơn thịnh nộ từ hắn... Nhưng cuối cùng, đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng.

Hoàng Viêm Triệt cứ thế ngồi thẫn thờ một lúc lâu, sau đó liền bình tĩnh mà cúp máy.

Hứa Giai Y cô ấy hoá ra không bị gì cả. Không phải chỉ là bỏ qua nước Mỹ thôi sao? Được... Hắn sẽ tự mình đi tìm cô.

...

Hoàng Viêm Triệt cưa như thế mà tâm tâm niệm mà đi đến công ty. Trong lòng vẫn luôn tin tưởng...

Chỉ cần giải quyết xong một ít công việc ở đây... Hắn liền sẽ quay sang đó tìm cô.

Hoàng Viêm Triệt vốn đang mang tâm trạng vui sướиɠ mà giải quyết công việc thì bỗng nhiên... Vị thư kí vốn hằng ngày bình kia bây giờ lại gắp gáp không một chút phép tắc.

"Giám đốc... Không xong rồi... Có tin báo người mà chúng ta điều động đến Mỹ đã gặp nạn trên chuyến bay rồi... Không một ai tìm thấy xác!"

Hoàng Viêm Triệt hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ gắp gáp mà trong đầu thư kí sẽ nghĩ đến. Hắn bình tĩnh phân phó... Chu cấp tiền cho gia đình nạn nhân đó, cũng không có nói thêm bất cứ điều gì.

Vị thư kí kia có chút hoảng hốt suy nghĩ... Chẳng lẽ, cô ấy căn bản không quan trọng với Hoàng Viêm Triệt như hắn nghĩ?

Nhìn bóng dáng đang rời đi của người đó... Hoàng Viêm Triệt không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà đôi mắt bỗng tối lại.

"Khoản đã!"

"Ngài còn có chuyện gì phân phó sao ạ?"

"Ai là người được công ty điều động đến Mỹ?"

Ngay từ đầu, Hoàng Viêm Triệt vốn nghĩ rằng Hứa Giai Y đến đó chỉ để du lịch... Tức giận với hắn vài ngày sẽ ngừng thôi.

Nhưng đó là chuyến bay đến Mỹ... Mọi chuyện diễn ra trùng hợp đến mức khiến hắn nghĩ ngờ.

"Là Hứa Giai Y của bộ phận thiết kế ạ!"

Hứa Giai Y?

Nghe thấy cái tên đó... Động tác vốn đang xem tài liệu kia của hắn bỗng khựng lại.

Qua một lúc lâu sau, Hoàng Viêm Triệt mới ra hiệu cho tên thư kí kia rời đi.

Chỉ là động tác vẫn chỉ máy móc như thế!

Mắt hắn cứ như thế nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng kia... Nhưng sao mọi trước mắt của hắn lại trở nên mờ nhát như vậy? Hoàng Viêm Triệt cưa như thế, nheo mắt cố gắng nhìn thật rõ nhưng chữ cái trên đó... Bỗng nhiên... Có một giọt nước lại rơi lên những tờ giấy trắng kia... Nhìn chúng, trong lòng Hoàng Viêm Triệt không khỏi nghĩ... Tại sao mới đó, trời lại bắt đầu đổ mưa rồi?

Hắn ngước mắt nhìn ra bầu trời ở ngoài cửa sổ, bầu trời này vẫn cứ như cũ trong xanh biết bao...

Có mưa có lẽ cũng là ở trong tâm của hắn!

Y Y... Tiểu Y Y của hắn đi thật rồi! Cô bé năm ấy lại một lần nữa bỏ anh mất rồi!

Hoàng Viêm Triệt cố gắng di chuyển thân thể đầy nặng nề kia đến gần cửa sổ, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bầu trời không chút biến động kia.

Những giọt nước ấm áp vẫn cứ như thế rơi trên khuôn mặt anh tuấn kia.

"Hứa Giai Y... Em là con nhóc chết bầm... Rõ ràng chính em đã hứa bên cạnh tôi rồi..."

Con nhóc lừa gạt này... Em mau trả lại cho cô ấy lại cho tôi đi!

Thứ đáp lại hắn vẫn chỉ im lặng đến đáng sợ đó.

Hoàng Viêm Triệt nhẹ nhàng chạm vào tấm ảnh vẫn luôn đặt ở trong ví của mình kia.

Hắn nhẹ nhàng ôm chặt hình ảnh kia vào lòng... Giọng vẫn cứ như cũ nức nở:

"Làm ơn... Hãy đi chậm một chút! Đừng bỏ tôi lại một mình mà... Hứa Giai Y em rõ ràng hiểu rất rõ tôi không thể sống thiếu em... Tại sao còn cứ như vậy tàn nhẫn rời khỏi tôi chứ?"

Hắn như bị hút hết sức lực mà ngồi xụm xuống đất...

"Cô ấy đi thật rồi! Cô ấy... Cứ như thế bỏ anh đi mất rồi!"