Chương 10: Trà Gừng Mật Ong (2)

6.

Tuyền thở dài chán nản. Ngoài việc giả bộ bệnh mãi, nhỏ còn gặp rắc rối với vấn đề khác. Không hiểu vì sao dạo gần đây, mỗi lần gặp Tường thì tim nhỏ đập mạnh, cảm giác hồi hộp khó tả. Lắm khi, nhỏ chẳng dám nhìn thẳng mặt cậu.

Tuyền chợt nhận ra, việc đến nhà Tường không còn vì muốn uống trà gừng mật ong nữa mà nhỏ chỉ mong được ở cạnh Tường lâu hơn, được trông thấy gương mặt trầm lặng nhưng có nét dịu dàng của cậu.

Điên mất thôi! Tuyền chẳng hiểu cảm xúc trong lòng mình thế nào nữa. Nhỏ thấy, bản thân đang làm một chuyện ngu ngốc: giả vờ bệnh để Tường ở bên cạnh chăm sóc.

Bỗng cửa phòng mở, Tuyền giật mình ngồi dậy thấy Tường đến bên giường, trên tay là ly trà gừng mật ong bốc khói. Cậu đưa cho nhỏ. Tuyền lóng ngóng đón lấy.

- Lúc nãy cậu ngất xỉu, mình đã rất lo lắng. Nhưng giờ thì không sao rồi.

Tự dưng nghe Tường bảo vậy, Tuyền trong thoáng chốc bất động. Tâm trạng bỗng nhiên khó chịu và đau một cách kỳ lạ.

Tường lo cho Tuyền đến thế nhưng cậu đâu ngờ rằng, tất cả chỉ là giả vờ.

Hôm ấy, lần đầu tiên Tuyền uống trà gừng mật ong với đôi mắt ươn ướt vì xấu hổ!

Rời khỏi nhà Tường, đi được một đoạn thì Tuyền dừng lại rồi bật khóc ngon lành. Cứ hễ nghĩ đến nét mặt lo lắng cùng lời nói ân cần của Tường là tim nhỏ đau thắt từng cơn. Tuyền cảm giác như mình đang lợi dụng sự tốt bụng của Tường và đó là điều thật xấu xa. Nhỏ cúi đầu để mặc nước mắt rơi lã chã, đôi vai run run lòng nghĩ rằng: Có lẽ nên chấm dứt cái trò ngu ngốc này!

Trời bỗng đổ mưa.

7.

Sáng sớm, Tuyền đến trường trong mệt mỏi vì sốt cao. Chiều qua, nhỏ dầm mưa đến tối mới về nhà. Tuyền đưa tay lên sờ trán, nóng hừng hực. Nghĩ buồn cười thật! Trước đây luôn giả bệnh, giờ thì nhỏ bệnh thật rồi! Đáng đời lắm!

- Cậu vẫn chưa hết ốm sao? - Tường ngạc nhiên.

Nếu là mọi khi thì Tuyền đã hớn hở gật đầu và vui mừng nghĩ đến cảnh uống trà gừng mật ong thế nhưng lần này lại nói:

- Không! Mình ổn!

Dứt lời, Tuyền bỏ đi nhanh. Hiện tại, lòng nhỏ rất nặng và buồn!

Cố gắng đến hết giờ học với đầu óc choáng váng cùng cơ thể nóng ran, Tuyền mừng rỡ khi nghe tiếng trống tan học vang lên. Nhưng niềm vui mong muốn về nhà của nhỏ kết thúc vì gặp ngay Tường trước cổng trường.

- Cậu không khoẻ vậy đến nhà mình…

- Không cần đâu! - Tuyền cắt ngang - Mình sẽ về nhà. Mình rất khoẻ!

- Nhưng sắc mặt cậu tệ lắm.

- Mình đã nói…

Chưa dứt câu là một cơn choáng váng bất ngờ kéo đến làm đầu óc Tuyền quay cuồng, chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa.

Mở mắt ra, Tuyền đang nằm trong phòng Tường. Nhỏ nhớ, hình như mình đã ngất xỉu khi đang nói chuyện với Tường. Hẳn, cậu đã đưa nhỏ về nhà mình.

Tệ thật! Tuyền lập tức bật dậy và giật mình bởi thấy Tường ngồi bên cạnh giường.

- Cậu còn mệt, đừng ngồi dậy vội.

Trông sự im lặng của Tuyền, Tường chậm rãi đứng lên với tay lấy ly trà gừng mật ong để ở trên bàn đưa cho cô bạn. Tuyền khẽ nhìn, chỉ nghĩ đến những việc đã diễn ra suốt thời gian qua là lại khó chịu và đau. Nhỏ không cầm. Nhẹ nhàng, Tường ngồi xuống giường, đặt chiếc ly sứ vào tay Tuyền.

- Cậu ốm nặng thế mà luôn miệng bảo khoẻ. Cậu làm mình lo lắm!

Chất giọng dịu dàng của Tường khiến xúc cảm trong Tuyền vỡ oà. Nhỏ không thể giữ được nữa và rồi nước mắt bắt đầu rơi.

- Mình xin lỗi! Những lần ốm trước là do mình giả vờ. Mình thật ngu ngốc khi làm vậy chỉ vì muốn uống trà gừng mật ong. Sau đó, mình vẫn tiếp tục như thế lại là vì muốn được ở cạnh cậu.

Tuyền vừa khóc vừa nói trong nước mắt. Cuối cùng, nhỏ đã có thể cho Tường biết sự thật. Ừ, cứ thừa nhận hết đi rồi kết quả ra sao thì ra. Thậm chí Tường có giận rồi không muốn nhìn mặt mình nữa thì Tuyền cũng chấp nhận. Tất cả những điều ngu ngốc ngớ ngẩn này đều do nhỏ gây ra.

Đối diện, Tường lặng im nhìn dáng vẻ thổn thức của cô bạn. Rất nhanh, cậu bảo:

- Mình biết…

Tuyền nghe rất rõ hai từ đó. Lập tức, nhỏ ngừng khóc rồi ngước lên. Gương mặt Tường trở nên dịu dàng hơn, cùng với vẻ bình thản như thể vốn đã biết từ lâu cái trò giả vờ bệnh ngớ ngẩn kia.

- Làm sao cậu biết?

- Cái cảnh cậu đột ngột ngất xỉu, ai nhìn mà chẳng biết là giả vờ. Bộ dạng cậu khi ấy, mắc cười lắm. - Tường buồn cười nhớ lại.

Tuyền sượng vì xấu hổ kinh khủng. Nhỏ có thể tưởng tượng được điệu bộ quái gở khi ấy của mình. Lúc đó chỉ vì muốn uống trà gừng mật ong mà chẳng để ý gì, giờ ngồi nhớ lại nhỏ mới thấy sượng đến chết ấy.

- Nếu cậu muốn uống trà gừng mật ong thì chỉ cần nói với mình. Cậu đừng ngốc nghếch giả bệnh nữa, được chứ? - Tường nhẹ nhàng bảo.

Tuyền không dám ngước mặt lên mà khẽ gật đầu, vì chưa hết xấu hổ. Rồi vài giây sau, nhỏ liền hỏi điều mà bản thân cứ thắc mắc:

- Nhưng nếu cậu biết mình giả vờ thì tại sao cậu không nói?

Tường lại nhìn Tuyền, gương mặt trầm luôn dịu dàng:

- Vì mình thích thế! Mình thích cậu giả vờ bệnh và mình có thể pha trà gừng mật ong cho cậu.

Câu trả lời của Tường khiến Tuyền tròn xoe mắt. Tim chợt đập rộn ràng. Tường nói vậy phải chăng có nghĩa là… Một lời bày tỏ? Vừa nghĩ đến đấy là mặt Tuyền đột nhiên ửng đỏ. Không phải sốt. Không phải xấu hổ. Là ngượng!

- Mặt cậu đỏ lắm, lại phát sốt à?

- Không… Không phải.

Nhìn Tuyền lắc đầu với vẻ lúng túng, Tường thoáng ngập ngừng khi nói rằng:

- Nếu trà gừng mật ong vẫn chưa thể giúp cậu hạ sốt thì mình còn liều thuốc khác.

Tuyền ngạc nhiên toan hỏi thì bất ngờ, Tường chồm người về phía trước và nhẹ nhàng hôn lên khoé miệng nhỏ.

Đôi mắt tròn của Tuyền mở to kinh ngạc. Hôn!

Tức thì, mặt Tuyền đỏ bừng bừng, cả người nóng ran còn hơn phát sốt, tim có cảm giác như đã ngừng đập.

Đối diện, Tường nhắm mắt, bờ môi vẫn chưa rời khỏi khoé miệng Tuyền trong hơn một phút. Nụ hôn thật sâu.

Lát sau, Tường chậm rãi đẩy nhẹ Tuyền ra. Cậu giật mình khi thấy cô bạn bất tỉnh, mặt đỏ như lò than còn mũi thì chảy máu cam. Triệu chứng của việc xúc động quá mức!

- Này, cậu không sao chứ? Tỉnh lại đi!

Tường lay mạnh Tuyền nhưng xem ra tình hình không được khả quan. Hôm đó, dường như Tuyền sốt cao hơn mọi lần.

8.

Tám năm sau.

Trong một ngôi nhà xinh xắn, Tuyền nằm mệt mỏi trên chiếc giường trắng. Cô ngã bệnh sau mấy tháng làm dự án cho công ty. Chiều nay vừa tan sở, cô chạy xe về nhà rồi bước vào phòng, thả người xuống giường ngay. Cô nằm đó và chờ đợi một người.

Có tiếng bước chân vang lên rất khẽ, tiếp đến là âm thanh mở cửa, Tường xuất hiện với bộ đồ vest cùng chiếc cặp da trên tay. Anh bước đến bên giường nhìn Tuyền đang ngủ. Sắc mặt xanh xao của cô cho anh biết, cô bị bệnh.

Nhẹ nhàng, Tường đặt tay lên trán Tuyền, nói dịu dàng:

- Em lại ốm nữa sao? Anh đã nói em đừng làm việc quá sức.

Nghe chất giọng ấm áp, Tuyền từ từ mở mắt ra. Cô mỉm cười khi thấy người mình đang chờ đợi đã xuất hiện.

- Em xin lỗi! Em nằm nghỉ một lát sẽ khoẻ.

- Ừm, anh sẽ nấu cháo. À, thêm một ly trà gừng mật ong nữa đúng không?

Tuyền gật đầu và không quên kèm theo câu nói:

- Anh còn quên một việc.

Lúc đầu, Tường vẫn chưa hiểu nhưng vài giây sau liền cười tươi. Chẳng nhiều lời, anh cúi xuống, đặt nụ hôn ngọt ngào lên trán vợ.

Tuy chưa uống thuốc nhưng Tuyền thấy thật khoẻ. Cô nhắm mắt, mỉm cười bình yên. Chỉ cần một nụ hôn ấm áp và ly trà gừng mật ong đong đầy yêu thương của anh thì cô tin chắc chắn rằng, ngày mai mình sẽ khoẻ.

Ly trà gừng mật ong của anh, không có phép màu nào cả. Chỉ đơn giản, anh yêu em!

Võ Anh Thơ.