Chương 27: Như Một Bóng Hình (2)

Bông Gòn bứt dần những chiếc lá, cái cành trơ ra khẳng khiu.“Hay là mình về vậy, có gặp cũng đâu giải quyết được gì!” Bông Gòn nghĩ ngợi, gật gù để tiếp thêm động lực… ra về.

Bông Gòn đứng dậy toan bước đi thì giọng một người nào đó vang lên vẻ thích thú:

“Các cậu! Thằng bé có mái tóc buồn cười quá này!”

Bông Gòn quay lại, vừa lúc đó từ bên trong trường một đám nhóc tì ùa ra nhốn nháo. Mấy chục con mắt thao láo nhìn về phía nó.

Bông Gòn là sinh vật lạ sao? Đâu phải vậy chỉ là vì mái tóc thằng bé như mớ bòng bong thôi. Còn chưa biết làm gì trước những cái nhìn đầy soi mói kia thì một người con trai bước ra, vẻ mặt vênh váo nhìn biết ngay không phải người tốt, hỏi:

“Này thằng nhóc cục gòn kia, mày làm gì ở đây?”

“Tôi đến tìm người”.

“Mày tìm ai? Tao trông mặt mày quen quen lắm.”

“Tôi mới đến đây lần đầu làm sao quen anh được! Còn người tôi tìm là… tên là…”

Trước lúc đến đây Bông Gòn đã thuộc nằm lòng cái tên này. Chỉ mỗi chữ J thôi, vậy sao bây giờ miệng lắp bắp nói không xong.

Chữ “J” như miếng kẹo cứng mắc lại ở cuống họng không nuốt trôi được vì vậy mà Bông Gòn thấy nghèn nghẹn. Toàn thân Bông Gòn bất động, những đứa nọ cũng nghệch mặt ra không hiểu gì cả.

“Có chuyện gì mà các cậu tụ tập một đám vậy?”

Giọng nói ấm áp của ai đó vang lên. Trong khoảnh khắc ấy, âm thanh khi nãy kéo Bông Gòn trở về thực tại. Nó chợt tỉnh, mắt hướng ra khỏi đám đông nhìn chăm chú như muốn tìm người có giọng nói đó.

Đám học sinh tản dần ra, một cậu con trai bước đến gần. Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy mặt cậu ta thì trong đầu Bông Gòn như có luồng điện chạy dài, nó báo tín hiệu cho thằng bé biết đó là J. Gương mặt, đôi mắt, cái mũi cái miệng giống hệt Bông Gòn. Duy có mái tóc là gọn gàng hơn không giống mớ bòng bong ngốc nghếch.

Cậu con trai đó cũng rất ngạc nhiên khi thấy Bông Gòn đứng trước mặt. Mấy đứa kia cũng thế, chúng trố mắt vì có hai người giống y như nhau.

“Cậu là ai vậy?”

“Cậu là J đúng không?” - Bông Gòn hỏi nhanh như bị ai bật công tắt.

“Sao cậu biết tên tôi?”

Lúc đó trong đầu Bông Gòn thiết nghĩ “Mình sẽ nhìn hắn và nói: ‘Thì ra là mày!’ để tỏ vẻ dữ tợn” thế nhưng chẳng biết lý do gì nó lại buột miệng nói nhẹ nhàng:

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Dứt lời, Bông Gòn bỏ đi một mạch mà không cần biết phản ứng của J thế nào.

Cũng là khu vườn phía sau trường nhưng liệu có xảy ra cuộc hỗn chiến như Bông Gòn nghĩ không? Hai cậu bé đứng đối diện nhau.

Đến lúc này thì Bông Gòn lại nín thinh, đưa tay gãi gãi mớ tóc mềm như cục gòn kia. Sao nó không thể nói huyên thuyên như đã tưởng tượng, cái miệng như bị dán băng keo cứng ngắc.

Bông Gòn ước giá như mình chưa bao giờ đặt chân đến đây thì hay biết mấy.

“Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì? Sao tôi thấy chúng ta rất giống nhau?” - Cuối cùng J cũng lên tiếng trước.

“Tôi giống cậu là bởi vì… tôi là nhân bản của cậu!”

Bông Gòn không ngờ mình lại có thể nói ra điều ấy một cách dễ dàng như vậy, đã thế còn rất hiền dịu chứ không quát tháo ầm ĩ.

J trố mắt kinh ngạc, đôi mắt tròn như viên bi giống hệt Bông Gòn:

“Cái gì mà nhân bản chứ?”

“Tôi không biết, chỉ biết là mình được tạo ra từ một cậu bé tên J. Cậu ấy bị bệnh tim và tôi được nuôi lớn để chờ cái ngày người ta thay tim tôi cho J.”

J im lặng, câu nói của Bông Gòn khiến cậu phải suy nghĩ. Cậu không hề biết mình có một nhân bản và nhân bản đó đã lớn như thế này.

“Vậy…” - J ngừng lại, môi mím chặt rồi tiếp - “Cậu đến tìm tôi để làm gì?”

“Làm gì ư? Tôi chỉ muốn gặp cậu, muốn nói cậu biết sự hiện diện của mình và tôi không phải là cái bóng của cậu! Tôi càng không muốn sống chỉ để chờ thay tim cho người khác! Tôi ghét cậu! Tại cậu mà tôi bị sinh ra như thế này!”

Bông Gòn nói một hơi dài, có lẽ đây là điều mà bản thân đã giấu kín trong suốt bao năm qua đến lúc này thì tuôn trào. Bông Gòn thấy sóng mũi cay cay, cổ họng thì nghẹn dần. Nó sẽ khóc mất thôi. Không! Không được khóc! Nhất là trước mặt J. Bông Gòn ghét phải khóc trước người mà mình không thích.

“Tôi xin lỗi!”

Bông Gòn ngước lên, ánh mắt J phản chiếu trong nó, cái nhìn sâu thẳm và buồn bã. Đôi mắt viên bi của J không giống với Bông Gòn, đó là đôi mắt của sự cô độc. J lặp lại lời nói khi nãy:

“Tôi xin lỗi!”

Gió thổi nhẹ làm tung những cánh hoa rơi, rơi bẽ bàng. Gió đưa ba từ ấy đến bên Bông Gòn một cách nhẹ nhàng kỳ lạ. Chúng len lỏi trong đầu nó. Thằng bé không ngờ J lại nói điều ấy, nếu J tỏ ra láo xược thì có phải hay hơn không nhưng đằng này…

Mà thật ra J có lỗi gì chứ, cậu cũng đâu biết có một nhân bản. J bị bệnh tim đó càng không phải điều cậu muốn. Có ai sinh ra lại muốn mình bị khiếm khuyết về cơ thể.

Bông Gòn sắp khóc. Nó không muốn điều đó xảy ra. Nhưng nước mắt lưng tròng, những giọt nước trong đôi mắt viên bi cứ nặng dần, nặng đến mức chỉ cần chớp nhẹ hàng mi thì dòng nước sẽ trào ra ngay.

Bông Gòn thật ngu xuẩn khi đến đây! Nó trách J về cái gì chứ? Kẻ lẽ ra nên bị trách chính là kẻ đã tạo ra Bông Gòn, tạo ra những đứa trẻ sống trên ngọn đồi đó.

Đột nhiên, J tiến lại gần rồi đẩy nhẹ Bông Gòn vào lòng mình. Hành động đó khiến Bông Gòn giật nảy người:

“Cậu làm gì thế?”

Rồi J nói một câu, một câu thôi khiến Bông Gòn bật khóc, tất cả vỡ òa trong nước mắt.

“Tôi chỉ có thể cho cậu mượn bờ vai!”

Thế là Bông Gòn khóc thật thoải mái. Nó đã cho phép nước mắt trào ra.

Bông Gòn khóc vì nghĩ mình thật giống mớ bòng bong ngốc nghếch. Vốn dĩ, Bông Gòn đến đây là cốt cho gã chủ thể một trận nên thân vậy mà cuối cùng lại khóc ngon lành trên bờ vai kẻ đó. Thật ngốc nghếch!

… “Cậu tên gì vậy cục gòn?” - J hướng mắt về phía cậu bạn có mái tóc kỳ lạ nhất mà mình từng thấy.

Bông Gòn ngồi lau lau nước mắt, mớ tóc bòng bong rũ xuống, bồng bềnh che đi đôi mắt đang ướt kia, thút thít:

“Mình tên Bông Gòn!”

“Bông Gòn?” - J reo lên thích thú, ánh mắt ngây ngô rồi chuyển sang cái nhìn trêu đùa - “À hóa ra vì mớ tóc mềm như cục gòn nên các sơ đặt tên cho cậu là Bông Gòn?”

Mặt Bông Gòn đỏ lên vì xấu hổ. Nó quay phắt đi, hai má phồng ra to tướng:

“Có gì mà cậu khoái chí thế? Phải, tóc mình là mớ bòng bong, là cục gòn mềm nhũn được chưa?”

“Cậu làm gì khó chịu vậy, mình đâu có ý trêu cậu đâu. Mình thấy tên cậu nghe dễ thương lắm, mớ bòng bong cũng tốt mà Bông Gòn!” - J đưa tay lên vò vò mớ tóc cậu bạn.

Bông Gòn ngồi yên không động đậy. Nó chợt nhiên trở nên ngoan ngoãn như chú cừu non mặc cho J giỡn đùa với mái tóc của mình.

“Chúng ta sẽ là bạn nhé Bông Gòn?”

Đôi mắt viên bi đảo tới đảo lui, Bông Gòn hỏi:

“Tại sao?”

Một lần nữa Bông Gòn lại thấy sự cô độc qua đôi mắt J, sự cô độc đến đáng thương.

“Bởi vì… mình muốn bù đắp cho cậu. Với lại, khi thấy cậu mình như thấy một J nguyên vẹn không bị bệnh tim!”

J dừng lại, cảm giác như cổ họng nghẹn dần không thể nói tiếp được nữa.

Bông Gòn giương mắt nhìn J không chớp.

Những cánh hoa bay lướt qua khiến khung cảnh phía trước mờ nhạt đi.

Tất cả trông như ảo ảnh.

_________________________End Flashback_________________________

“Thế là hai anh trở thành bạn rồi sao?” - Tóc Mây nghiêng đầu buông lỏng những sợi tóc mượt xuống bờ vai. Con bé thích các câu chuyện có kết thúc có hậu.

“Ừm.” - Bông Gòn lại bụm miệng trả lời vu vơ.