Chương 50: Kết Hôn Tuổi 35 (3)

Chiều chủ nhật, tôi đang trên đường đến siêu thị mua thức ăn vì Quân gọi điện bảo là Thuỳ sắp về, thì phát hiện ra mình quên mang theo bóp tiền. Không còn cách nào khác, tôi đành quay trở về nhà.

Vừa bước chân vào phòng khách, tôi ngạc nhiên khi thấy có hai va li đen. Tôi mau chóng nhận ra đó là của Thuỳ. Vậy là em dâu tôi về sớm hơn dự định. Bỗng, tôi nghe giọng Thuỳ hét thất thanh đồng thời âm thanh đổ vỡ của đồ vật vang lên loảng xoảng. Ngay lập tức, tôi chạy vào phòng vợ chồng Quân vì tiếng thét vọng ra từ trong đó.

Đôi mắt mở to bần thần, đầu óc quay cuồng, tay chân tê cứng và trái tim như vụn vỡ khi tôi thấy Hoàng đang đè nghiến Thuỳ dưới sàn nhà, xé toạc quần áo nó. Chồng tôi muốn ***** *** em dâu!

Tôi gần như đứng chết lặng. Mãi đến khi nghe tiếng kêu cứu của Thuỳ thì tôi mới hoàn hồn rồi nhanh chóng lao vào kéo Hoàng ra. Nhưng, chẳng những không buông tay, anh còn đẩy mạnh tôi ngã nhào xuống đất, tiếp tục hành vi xấu xa của mình.

Dù khuỷu tay chảy máu, tôi vẫn cố ngồi dậy, vớ lấy xấp bìa hồ sơ gần đó đập liên tiếp vào lưng chồng. Cuối cùng, sau những cú đánh dữ dội từ tôi, Hoàng cũng bình tĩnh lại. Anh ngồi bệt dưới đất, mặt thẫn thờ.

Tôi thở mệt nhọc và cởi ngay áo ngoài khoác vào cho Thuỳ trong khi nó khóc như mưa. Tôi ôm vội em dâu, đồng thời quay qua hỏi Hoàng, giọng đứt quãng:

- Anh đang làm cái gì vậy?

Thật không tin nổi khi Hoàng chẳng hề bận tâm thái độ giận dữ của vợ mà còn lao đến vồ vập nắm lấy tay Thuỳ, cuống quýt:

- Em có sao không? Anh xin lỗi! Anh không cố ý… Vì anh quá yêu em thôi!

Chết điếng tại chỗ, tôi trân trối nhìn gương mặt lo lắng cùng ánh mắt yêu thương Hoàng dành cho Thuỳ. Chuyện gì đang xảy ra…?

Bị anh rể chạm vào, Thuỳ càng thêm bấn loạn. Nó bấu lấy tôi, cơ thể run rẩy. Thấy thế, tôi đanh giọng, nói thật to với chồng:

- Đi! Anh đi ra ngoài ngay!

Thoáng nhìn tôi và khi trông dáng vẻ mất bình tĩnh của Thuỳ, Hoàng mới từ từ buông tay. Trước lúc rời khỏi phòng, anh còn nói một câu:

- Anh sẽ không từ bỏ em đâu, Thuỳ! Nhất định em phải là của anh!

Lần nữa, tôi chết lặng. Tôi nghe rõ trái tim mình tan nát trong l*иg ngực rồi hai dòng nước ấm nóng chảy xuống gò má.

Nửa tiếng sau, bố mẹ và Quân về đến nhà. Thấy hai chị em ngồi ở phòng khách, mắt sưng húp đỏ hoe thì ba người lo lắng hỏi chuyện. Chẳng thể giấu giếm, tôi đau đớn kể lại mọi chuyện. Nghe xong, Quân giận điên rồi quyết đi tìm Hoàng tính sổ. Tức thì, Thuỳ nói trong tiếng nấc:

- Anh đừng đi! Có đánh Hoàng thì cũng vậy thôi. Anh ta vẫn sẽ mãi đeo bám em!

Sực tỉnh khỏi nỗi đau đang đè nặng, tôi kinh ngạc hỏi:

- Thế là sao? Vẫn sẽ đeo bám là ý gì? Rốt cuộc, hai đứa đang giấu cả nhà chuyện gì?

Nghe câu hỏi có phần giận dữ của tôi, Thuỳ ôm mặt khóc rấm rứt. Đối diện, Quân lặng thinh. Không muốn điều tồi tệ tiếp tục nữa, tôi nắm chặt lấy tay em trai, quyết liệt:

- Em mau nói đi chứ! Hãy cho chị biết về Hoàng, chồng chị…

Tôi nghe tiếng thở mạnh từ Quân. Vài giây sau, nó đặt tay lên vai tôi, bảo:

- Chị bình tĩnh! Em sẽ nói. Thật ra, Hoàng chính là bạn trai cũ của Thuỳ lúc còn học đại học.

Tôi sững sờ, hai cánh tay buông lơi như bị gãy, bên tai nghe giọng Quân đều đều:

- Vì không hợp nhau nên Thuỳ nói lời chia tay nhưng hắn ta cứ mãi đeo bám. Sau đó, hắn đi du học khi Thuỳ kết hôn với em. Chúng em cứ ngỡ, hắn đã từ bỏ nào ngờ… Hoàng đáng sợ ở chỗ vì muốn ở gần Thuỳ mà hắn tìm đến chị.

- Cái gì? Hoàng lấy chị là vì Thuỳ? - Tai tôi lùng bùng.

- Chính Hoàng nói với em, ngoài việc muốn gần Thuỳ, hắn còn trả thù em bằng cách làm chị đau khổ! Đó là lý do, vào ngày hôm ấy, em đã đập cho hắn một trận!

- Tại sao? - Tôi đột ngột hét lên - Tại sao em không cho chị biết? Em giấu tất cả!

Biết rõ tôi đang bị nỗi đau đớn giằng xé, Quân khẽ khàng:

- Em xin lỗi!.. Em cũng rất khổ tâm vì không biết mình có nên cho chị biết sự thật. Em thấy chị hạnh phúc khi được mặc váy cưới và em ngỡ rằng, Hoàng yêu chị thật lòng thế nhưng… Em nghĩ nếu vợ chồng em ra ở riêng thì có thể hắn sẽ chẳng còn mơ tưởng đến Thuỳ mà dành nhiều tình cảm cho chị hơn. Nào ngờ, hôm nay lại xảy ra chuyện khủng khϊếp này.

Quân chưa dứt lời là tôi đã đánh vào người nó liên tục, bật khóc và oán trách:

- Thật tàn nhẫn! Em không nói sự thật để rồi người đàn ông đó hại cuộc đời chị!

Có lẽ thấy chị gái kích động nên Quân liền đưa tay ôm siết lấy tôi. Còn tôi không ngừng khóc tức tưởi trên vai em trai. Vì sao chứ? Tôi yêu Hoàng bằng tất cả trái tim vậy mà anh chỉ muốn lợi dụng, chà đạp tôi.

Lời nói ân cần, cử chỉ quan tâm, ánh mắt yêu thương và cả câu nói dịu dàng “yêu con người chân thật, giản dị mộc mạc đằng sau dáng vẻ thô kệch của em” đều chỉ là dối trá!

- Em xin lỗi… - Quân cứ nói ba từ ấy vào tai tôi bằng chất giọng lạc hẳn.

Lòng đau đớn tận cùng, tôi càng khóc lớn hơn. Bên cạnh, bố mẹ giấu nước mắt khi nghe tiếng khóc xót xa của con gái.



Qua hôm sau, Hoàng trở về nhà. Bố mẹ tôi phải ngăn dữ lắm mới kìm giữ Quân lại, không cho nó gây tội danh cố ý đánh người. Còn Thuỳ thì quá sợ hãi nên trốn biệt trong phòng. Và tôi, cố nén nỗi đau cùng với sự căm giận, hỏi anh ta toàn bộ sự thật. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận câu trả lời nhưng tôi vẫn, sững sờ khi Hoàng thừa nhận tất cả: lợi dụng tôi để tiếp cận Thuỳ, làm tôi đau khổ vì muốn trả đũa Quân.

Không không oán trách, không khóc lóc hay đánh Hoàng bạt tai nào, tôi chỉ nói ngắn gọn: “Chúng ta li hôn! Ngay bây giờ!”

Hoàng cười nhạt, đồng ý. Lúc thu dọn quần áo, ra khỏi nhà tôi, anh ta còn dằn mặt Quân bằng câu nói đầy thách thức: “Nhất định, tao sẽ có lại Thuỳ!”.



Ly hôn xong, gia đình tôi dọn đi nơi khác. Một phần vì tôi muốn nỗi đau về cuộc hôn nhân thất bại mau chóng nguôi ngoai, phần khác là để đảm bảo an toàn cho Thuỳ.

Tôi xin làm kế toán cho một công ty bình thường, tiếp tục sống độc thân. Sau vụ việc ấy, bố mẹ không còn ép tôi phải lấy chồng nữa. Ngay cả Quân cũng đã hết gọi chị nó là gái già hay gái mốc meo. Thậm chí có lần, thằng em này còn ôm tôi rồi bảo đùa:

- Chị không kết hôn cũng chẳng sao. Chị cứ ở vậy đi, em nuôi chị.

Tôi bật cười, đánh mạnh vào lưng Quân. Vào những lúc như thế, tôi chợt phát hiện ra: có em trai cũng không đến nỗi tồi!

Thuỳ, sau cú sốc lần đó, giờ đã bình tâm lại. Nhất là khi dọn đến nơi ở mới, tinh thần nó trở nên thoải mái hơn. Chẳng những vậy, em dâu tôi còn có tin vui nữa. Mong rằng, khi làm ba rồi, thằng Quân sẽ dẹp cái bản tính nghịch ngợm đi

Ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy cuộc sống độc thân không đến nỗi quá tệ. Ngược lại, nó thú vị hơn tôi nghĩ. Được tự do, thoải mái đi du lịch, chơi bời, gặp gỡ nhiều bạn bè, về muộn, không bị ràng buộc… rất nhiều thứ mà khi người ta lập gia đình rồi thì khó có thể làm.

Giờ đây, hễ mỗi lần ra đường mà tôi nghe ai đó xì xầm gọi mình là ‘gái ế chồng’ thì tôi cứ thản nhiên. Tôi tự hào vì mình là một phụ nữ thành đạt.

Có những người phụ nữ kết hôn chỉ vì ‘đã đến tuổi’, chấp nhận một cuộc hôn nhân tạm bợ. Nhưng cũng có những phụ nữ chọn cách sống độc thân, không phải vì họ ‘ế’ mà vì họ không muốn tạm bợ!

Sự thất bại từ cuộc hôn nhân với Hoàng, suy cho cùng, đã cho tôi bài học đáng giá để nhìn nhận cuộc sống đúng đắn, thật tế hơn.

Những mối tình lãng mạn như trong phim Hàn Quốc thường không bao giờ tồn tại giữa đời thường này. Hoạ chăng, nếu có thì cũng rất hiếm. Và điều quan trọng hơn hết, bạn đừng dại dột nghĩ mình luôn là nhân vật nữ chính, mọi đàn ông đều xoay quanh bạn. Thật sự sai lầm!

Đừng quên điều đó bạn nhé! Bởi, tôi đã trải qua bài học đắt giá ấy rồi…

Võ Anh Thơ