Chương 6: Những Ngôi Mộ Không Tên (1)

Trên ngọn đồi của một thị trấn nhỏ.

Vào đêm mưa tầm tã và rét mướt, bóng dáng một cô gái trẻ bồng đứa bé mới sinh xuất hiện trong làn mưa lớn. Bước chân cứ dồn dập, giẫm nát đám cỏ hoang bên dưới. Rồi cô gái đó dừng lại, đưa mắt nhìn hai bên, mưa xối vào mắt làm cay xè nhưng cô vẫn thấy được thấp thoáng những ngôi mộ nhỏ nằm im lìm trong làn mưa buốt giá.

Không suy nghĩ nhiều, cô gái liền đặt nhanh đứa bé đang ngủ trên tay xuống đất. Bất ngờ vì những giọt mưa tuôn vào mặt, đứa bé choàng tỉnh và bắt đầu bật khóc.

Nhưng người mẹ trẻ chẳng mấy để ý và cứ thế quay gót bước đi thật nhanh, bỏ mặc tiếng khóc đòi mẹ của đứa con. Bóng dáng cô gái trẻ khuất dần trong mưa lớn. Dưới đất đứa trẻ đáng thương vẫn cứ khóc.

Đêm ấy mưa thật lớn, tiếng mưa vô tình át đi tiếng khóc xót xa của đứa trẻ bị bỏ rơi bởi người mẹ nhẫn tâm.

Ngọn đồi trong mưa ướŧ áŧ như muốn khóc theo…

Những tia nắng đầu tiên chiếu rọi lên ngọn đồi, sau một đêm mưa mọi vật trở nên tươi mát hơn. Phía xa, có người đi về nơi có nhiều nấm mộ nhỏ, là một bà cụ lớn tuổi độ chừng ngoài tám mươi.

Chợt bà đứng lại, giương đôi mắt nhăn nheo nhìn trên nền cỏ gần đó. Đứa trẻ đêm qua nằm im, không hơi thở, toàn thân nhỏ bé trắng bệch, mềm nhũn, không cử động nữa. Nó đã chết.

Bà cụ đến gần bế đứa bé lên. Bà lắc đầu thở dài và bắt đầu công việc hằng ngày của mình, chôn cất đứa trẻ tội nghiệp đó. Xót xa nhưng bà không khóc có lẽ vì những chuyện như thế đã diễn ra quá nhiều trên ngọn đồi này.

Rất nhiều đứa trẻ không quen biết nhưng lại được chôn cất chung trên ngọn đồi bình yên đó. Ngọn đồi của những ngôi mộ không tên.

***

Dọc con đường lên thị trấn nhỏ, chiếc xe hơi màu đen chạy chậm chạp. Trong xe, có một người đàn ông ngồi lái, bên cạnh là cô gái trẻ đưa mắt nhìn thẫn thờ cảnh vật xung quanh. Thật buồn chán!

“Cháu thấy thế nào Lưu Ly? Tâm trạng thoải mái chứ?” - Người đàn ông chợt lên tiếng.

Lưu Ly chẳng buồn đáp lời. Người đàn ông cười, tiếp:

“Sao vậy? Còn giận cậu vì đã đưa cháu đến đây à?”

Lưu Ly trả lời mắt không nhìn cậu:

“Cháu đã bảo không muốn đi đâu cả thế mà cậu lại ép cháu đến nơi hoang vu nhàm chán này. Lẽ ra giờ này cháu đã ở bệnh viện và xử lý nó rồi!”

“Nó” ở đây là Lưu Ly ám chỉ cái thai một tháng của mình. Lưu Ly và người bạn trai quen nhau một năm và trong lần đi chơi xa cả hai vượt quá giới hạn để rồi một tháng sau cô biết mình mang thai. Lưu Ly báo tin cho cậu bạn trai và chua chát nhận được câu trả lời: “Xin lỗi, anh chưa muốn làm cha quá sớm!”.

Lưu Ly cho hắn một cái tát vào mặt. Thế là chấm hết, cắt đứt mọi thứ.

Dù gia đình khuyên hãy giữ lại đứa bé nhưng Lưu Ly nhất quyết đòi bỏ nó. Nhiều lần cô định đến bệnh viện phá thai nhưng không thành. Bị nhốt trong nhà, Lưu Ly lại nghĩ ra cách nhịn ăn. Cô nhìn bụng mình và nghĩ “Nếu không thể bỏ mày thì tao và mày sẽ cùng chết!”.

Trước tình hình đó, người cậu của Lưu Ly đưa cô đến một nơi với lời hứa, nếu sau khi trở về, Lưu Ly vẫn còn ý định phá thai thì gia đình sẽ không ngăn cản nữa. Nơi mà cậu cô nói chính là ngọn đồi hoang vu, vắng vẻ nhàm chàn này đây.

Trở lại thực tại, cậu Lưu Ly bảo:

“Lưu Ly, có những chuyện nếu không suy nghĩ kỹ sẽ hối hận!”

“Cháu chỉ biết rằng, bỏ cái thai là điều đúng đắn! Cha nó đã không thừa nhận, thì nó ra đời làm gì?” - Lưu Ly lạnh lùng.

“Vậy còn cháu? Cháu là mẹ, lẽ nào cháu cũng không cần đứa con?”

Lưu Ly thoáng bất động vài giây rồi quay phắt đi: “Không!”

Nghe vậy, người cậu chẳng nói gì thêm, lẳng lặng tiếp tục lái xe lên đồi.

Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại trước ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Người cậu mau chóng bước xuống, Lưu Ly hậm hực xuống theo.

“Đây là nhà người quen cậu. Cháu sẽ ở đây một thời gian. Người đó sẽ giúp cháu.”

“Giúp gì ạ?” - Lưu Ly nhăn mặt, giọng ngạc nhiên.

Người cậu không nói, chỉ mỉm cười ẩn ý rồi kéo cái vali đi về phía ngôi nhà. Lưu Ly chán nản bước theo lầm lũi.

Đẩy của bước vào trong, hai cậu cháu thấy một chàng trai cao ráo, đứng xoay lưng, đang lụi cụi làm gì đó ở trên bàn. Người cậu liền cất tiếng gọi như reo:

“Bất! Cậu và Lưu Ly đến rồi đây!”

Bất xoay lại. Anh chàng có cặp kính cận khiến Lưu Ly bất giác xuất hiện cảm giác thân quen đến lạ lùng.

“Cậu đến sớm hơn cháu nghĩ.” - Bất cười với người cậu xong nhìn sang cô gái bên cạnh - “Đây là Lưu Ly?”

“Phải, đây là đứa cháu gái cứng đầu cậu đã nói cho cháu nghe! Lưu Ly, đây là Bất!”

Lưu Ly khẽ gật đầu, vẻ miễn cưỡng: “Chào anh, Bất!”

Trái với suy nghĩ của Lưu Ly, Bất sẽ cười đáp lễ thế nhưng anh chỉ nhìn cô rồi quay lại hỏi người cậu:

“Cậu sẽ ở lại đây vài hôm chứ?”

Thái độ lạnh lùng và bất lịch sự đó khiến Lưu Ly hụt hẫng. Cô cười nhạt vì nghĩ sao anh ta có thể làm như vậy với khách.

“Không, cậu phải về ngay. Cháu hãy chăm sóc Lưu Ly giúp cậu!”

“Sao? Cháu phải ở lại với hắn à?” - Lưu Ly chưng hửng.

“Đừng hỗn Lưu Ly! Cháu hãy ngoan ngoãn ở nhà Bất mấy ngày. Khoảng tuần sau cậu sẽ lên đón cháu. Nhớ giữ gìn sức khoẻ!”

Người cậu hôn lên trán Lưu Ly rồi nhanh chóng bước ra cửa.

“Anh ta là gì mà cháu phải nghe lời? Cậu! Cậu ơi!”

Chẳng kịp nghe tiếng gọi của Lưu Ly, bóng dáng người cậu đã biến mất ngay lối ra. Lưu Ly đứng đờ người nhìn theo chiếc xe hơi màu đen chạy xuống con dốc, khuất dần.

Chuyện gì thế này? Bỏ mình lại cái nơi hẻo lánh cùng một thằng con trai xa lạ? Ôi! Chắc mình điên mất! Không thể tin nổi!.. Lưu Ly đặt tay lên trán, nhắm mắt lại cho trấn tĩnh. Vài phút sau, Lưu Ly hạ tay xuống, từ từ đưa mắt nhìn Bất. Anh chàng vẫn tiếp tục công việc của mình mà chẳng quan tâm đến Lưu Ly như thể cô không hề tồn tại.

Bắt đầu khó chịu, Lưu Ly ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cất tiếng hỏi:

“Này, sao anh không nói gì hết vậy?”

“Tôi và cô đâu có gì để nói!” - Bất đáp dửng dưng.

“Tôi sẽ ở đây vài ngày, anh định cứ mãi thế hả?”

“Điều ấy còn tuỳ thuộc vào thái độ của cô…”

Lưu Ly đứng bật dậy, lớn giọng:

“Bộ tôi là kẻ thù của anh sao mà anh ghét tôi đến vậy???”

Câu nói đầy giận dữ đó dường như có chút tác dụng bởi Bất đã ngừng công việc đang làm lại. Im lặng. Lưu Ly tròn xoe mắt khi trông tấm lưng bất động của anh chàng. Cô cảm tưởng, anh đã suy nghĩ lâu, rất lâu một vấn đề nào đấy.

Bất đột ngột quay lại, đôi mắt đằng sau cặp kính cận hướng thẳng vào Lưu Ly:

“Nghe cậu nói, cô định phá thai? Đúng là người mẹ tàn nhẫn!”

Giờ đến lượt Lưu Ly nhìn Bất bằng ánh mắt lạnh băng, pha chút tức giận:

“Anh thì biết gì? Ở đó chỉ trích người khác hay lắm à? Anh hãy tưởng tượng một cô gái đang mang thai và bị tình nhân phụ bạc thì thế nào?”

“Nếu hiểu bản thân chưa thể làm mẹ thì lẽ ra cô và bạn trai đừng nên làm vậy! Các người chỉ nguỵ biện để thẳng thừng vứt bỏ máu mủ của mình!”

Nhận ra sự căm phẫn từ câu nói của Bất cộng thêm phần bắt đầu đuối lý nên Lưu Ly đành chuyển đề tài:

“Tôi mệt lắm và muốn nghỉ ngơi! Phòng tôi ở đâu?”

Bất khoanh tay, hất mặt về phía bên phải:

“Trên gác, phòng cuối cùng…”

Lưu Ly mau chóng kéo vali, hậm hực đi đến cầu thang gỗ, bước chân lên từng bậc. Dõi theo bóng dáng cô gái, ở dưới, cái nhìn của Bất dịu lại rồi anh hướng mắt vào không trung, khẽ thở ra.

Căn phòng khá nhỏ nhưng xem ra rất sạch sẽ và ngăn nắp. Lưu Ly để vali vào góc phòng, ngồi phịch xuống giường. Đảo mắt nhìn một lượt nơi này, cô thở dài ngao ngán.

Lưu Ly đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn đăm đăm ra bên ngoài, chẳng có gì ngoài cây cỏ cùng những làn gió rét lùa vào. Cảnh vật âm u nặng nề làm sao, giống như trời sắp có mưa.

“Chẳng biết mình sẽ làm gì trong những ngày nhàm chán này đây?” - Lưu Ly tự nhủ.

Sắp xếp quần áo vào tủ xong, Lưu Ly rời phòng, xuống dưới nhà vì bụng réo ầm ĩ. Từ ngày mang thai, cô thường đói, mỗi lần ăn lại ăn rất nhiều. Lúc ở nhà, ban ngày thì nhịn ăn nhưng khi đêm xuống Lưu Ly lại vào bếp ăn vụn. Có lẽ bởi thế cái thai vẫn còn sống nhăn. Đúng là cái thai đáng ghét!

Lưu Ly vừa bước xuống nhà thì thấy Bất mặc áo khoác vào, tay cầm chiếc cặp da, hình như anh ta có việc phải đi. Bất quay qua nhìn cô gái, vẫn kiểu nói lạnh nhạt:

“Tôi đi khám bệnh đến chiều mới về, nếu đói bụng thì cứ vào bếp mà ăn!”

Cánh cửa đóng lại, Lưu Ly lè lưỡi, lầm bầm:

“Thế đấy, bỏ mặc mình ở nhà! Mà anh ta là bác sĩ? Bất ngờ thật! Kẻ không có cảm xúc đó mà khám bệnh cho người ta, chắc ai cũng phải khϊếp sợ!