Chương 8: Những Ngôi Mộ Không Tên (3)

Gió vẫn thổi lớn. Cây cối xào xạc. Bầu trời nơi đây lúc nào cũng âm u dù không mưa.

Lưu Ly ngồi trên chiếc ghế cao ở cuối phòng nguyện, nhắm mắt và chắp tay cầu nguyện. Đây là nhà thờ cũ, nơi bà cụ Hường từng nói đến. Khoảng nửa tiếng, cô lại mở mắt nhìn bức tượng Chúa và một tay hạ xuống đặt lên bụng mình rồi nói khẽ:

“Con đã sai?”

Nhưng đáp lại lời Lưu Ly chỉ là sự im lặng. Tiếng tích tắc của đồng hồ kêu thật buồn chán càng làm cho không gian thêm cô độc, quạnh hiu.

… Rời khỏi nhà thờ, Lưu Ly bước chậm chạp lên ngọn đồi hài nhi. Và rồi, cô ngạc nhiên khi thấy bóng dáng một cô gái trẻ đứng khóc trước ngôi mộ nhỏ trong làn gió lạnh lẽo. Mưa bắt đầu lất phất, sắc xám của bầu trời thêm đậm màu. Nhìn khung cảnh ấy thật thê lương, ảm đạm vô cùng!

Tò mò, Lưu Ly khẽ khàng tiến đến gần xem nhưng bàn chân đạp lên nhánh cây khô vô tình gây ra tiếng động khiến cô gái nọ giật mình đảo mắt nhìn xung quanh xong mau chóng rời khỏi ngọn đồi. Hẳn, cô sợ bị ai đó bắt gặp.

Lưu Ly đứng lặng lẽ trước nấm mộ hài nhi mà khi nãy cô gái xa lạ kia đã đứng khóc. Không nói gì, chẳng có âm thanh nào ngoài những giọt mưa thả mình lên mấy chiếc lá và gió thổi lùa bên tai.

Bất chợt, có người từ phía sau khoác áo cho Lưu Ly. Quay qua, cô ngạc nhiên:

“Bất!”

“Gió lạnh lắm, không tốt cho sức khoẻ của cô.”

Bất mỉm cười. Lẫn trong làn mưa phùn cùng những cánh hoa tàn úa bay xoà, Lưu Ly chợt nhận ra nụ cười của anh thật ấm áp! Nó đẹp và khiến cô lần nữa xuất hiện cảm giác thân quen lạ lùng.

Đó là buổi chiều tuyệt diệu nhất đối với Lưu Ly.

***

Hôm sau, chẳng hiểu lý do gì mà mưa lớn như trút nước. Cơn mưa tầm tã kéo dài cả buổi sáng. Vậy mà Bất và bà cụ Hường lại đang đi tìm Lưu Ly trong làn mưa ướŧ áŧ. Bỗng nhiên, bóng dáng Lưu Ly xuất hiện ngay lối dẫn lên khu đồi nhỏ. Cô đang ôm vật gì trên tay, đứng run run trong làn nước buốt giá.

Ngay lập tức, Bất chạy lại. Lưu Ly cũng từ từ bước đi. Đột nhiên chân bị trượt do đường quá trơn thế là cô ngã nhào, lăn dài từ trên đường dốc xuống.

Bất hối hả lao đến chỗ Lưu Ly nằm, tay đang ôm một đứa bé. Đúng lúc, cô gượng người dậy cất giọng yếu ớt:

“Cứu… cứu đứa bé…!”

Rồi chợt nhiên, Lưu Ly khựng lại vì bụng đau nhói.

“Cô đau sao?” - Bà cụ Hường lo lắng hỏi.

“Không, cháu không sao…”

Tại nhà, Bất đang ra sức cứu đứa trẻ. Hơi thở yếu, toàn thân nó trắng bệch có chút tím tái và vài vết xước rớm máu. Ngồi bên cạnh, gương mặt Lưu Ly đầy lo lắng:

“Nó sẽ không chết sao?”

“Tôi sẽ cố gắng.” - Bất vừa đáp vừa gạt mồ hôi trên trán.

Lưu Ly nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ đang thoi thóp, mắt nhìn nó, miệng không ngừng nói:

“Cố gắng lên, bé con!”

Lưu Ly đã không ngừng cầu nguyện trong suốt thời gian Bất cứu đứa trẻ. Cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười khi sinh linh bé bỏng yếu ớt ấy đã chiến thắng.

Mỉm cười nhìn đứa bé, Lưu Ly lắng nghe hơi thở đều đều của nó. Cô sung sướиɠ khi cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia đang ấm dần, ấm dần… Cô thật sự hạnh phúc!

Đột nhiên, Lưu Ly nhăn mặt đồng thời đưa tay ôm bụng. Bụng đau dữ dội, mồ hôi trên trán vã ra như tắm còn mặt cô tái xanh:

“Bụng… bụng tôi đau quá…”

Sửng sốt, Bất nhìn xuống chân cô và thấy máu chảy ra từng dòng, mỗi lúc một nhiều hơn.

***

Lưu Ly được đưa vào khu bệnh xá ở dưới đồi. Sau khi cấp cứu xong, bác sĩ báo tin buồn cho Bất với bà cụ Hường là cô gái bị hư thai.

Nằm trên giường bệnh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Lưu ly khẽ khàng nhìn xuống bụng mình rồi bật khóc nức nở:

“Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con…!”

Chỉ mấy ngày trước, cô đã nhất quyết bỏ cái thai này, không một chút cắn rứt hối tiếc.

Vậy mà giờ đây lại đau đớn thế này.

Chúa trừng phạt Lưu Ly? Mọi thứ quá muộn, thiên thần trong bụng cô đã hóa thân bay về thiên đường.

Đứng bên ngoài cửa, lắng nghe tiếng khóc xót xa của cô gái, Bất buồn bã:

“Anh… xin lỗi! Anh đã không bảo vệ được em!”

Ngoài trời, mưa vẫn rơi không ngớt.

***

Một buổi sớm, Lưu Ly đứng lặng trên ngọn đồi nhỏ. Mái tóc đen bay ngược ra sau, nỗi đau cũng theo gió trải dài vô tận. Lưu Ly ngước mặt lên nhìn bầu trời trong veo, đôi mắt ngấn nước phản chiếu những đám mây trắng bồng bềnh. Một nỗi buồn thắt cả tim…

Bỗng có tiếng khóc trẻ con vang lên ở phía sau lưng, Lưu Ly quay lại thấy bà cụ Hường bồng đứa bé hôm trước. Bà đến bên cô gái, bảo:

“Nó cứ khóc mãi, cháu dỗ giúp ta.”

Lúng túng, Lưu Ly nhẹ nhàng đón lấy đứa bé, vỗ về: “Ngoan, đừng khóc! Đừng khóc nữa, bé yêu!”

Tiếng khóc thưa dần. Thật bất ngờ, nó ngưng khóc và không những thế còn mỉm cười nữa. Lòng Lưu Ly dịu lại rồi cũng cười theo. Thấy thế, bà cụ Hường nắm tay cô gái, hiền từ:

“Chúa đã lấy đi của cháu một đứa con và giờ đây Chúa lại ban cho cháu một đứa khác. Tuy không sinh nó ra nhưng ta tin rằng cháu sẽ thực sự yêu thương đứa con này!”

Mắt Lưu Ly mở to để rồi những dòng lệ trong như thủy tinh chợt trào ra, lăn dài. Buổi sáng ấy, Lưu Ly đã ôm đứa bé khóc thật nhiều. Cô nhận ra rằng, Chúa đang ban cho mình một món quà vô giá!

***

Mấy ngày sau, cậu của Lưu Ly đến đón cô và đứa bé về nhà. Trước lúc từ biệt, cô gái trẻ quay qua nhìn Bất:

“Tôi không biết phải nói gì nhưng…”

Bất ngờ, Lưu Ly ôm lấy chàng trai. Bất sững người, toàn thân đứng yên. Còn Lưu Ly thì mỉm cười, nói khẽ: “Cảm ơn anh, Bất!”. Vài giây sau, Bất nở nụ cười rồi vòng tay ôm Lưu Ly thật chặt. Trong vài giây ngắn ngủi đó, cô thấy một cảm giác vô cùng ấm áp.

“Nhất định, tôi sẽ quay lại đây!” - Lưu Ly nói rõ ràng.

Người cậu đứng lặng im nhìn hai đứa trẻ, điều gì giấu kín trong đôi mắt của ông.

Cuộc chia tay kết thúc. Chiếc xe hơi màu đen chạy đi khuất. Còn lại một mình, Bất dõi mắt theo trông thật buồn. Có cảm tưởng, thời gian hoàn toàn ngưng đọng qua cái nhìn đó.

***

Trên xe, Lưu Ly ôm đứa bé đang ngủ, nhẹ nhàng ru khẽ. Quan sát dáng vẻ hạnh phúc của cháu gái qua kính chiếu hậu, đôi mắt người cậu cứ thấp thoáng điều mơ hồ. Dường như, ông đã cất giấu một bí mật từ rất lâu.

Đột nhiên, xe thắng gấp, Lưu Ly suýt ngã nhào vế phía trước may là còn giữ được thăng bằng. Không hiểu lý do, cô liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy cậu?”

Đằng sau vô lăng, người cậu đảo mắt không ngừng, dường như đắn đo giữa hai lựa chọn nan giải. Nhưng sau cùng, ông quyết định…

“Lưu Ly! Bất dặn cậu đừng nói cho cháu nghe nhưng cậu nghĩ đã đến lúc cháu biết sự thật… ”

Lưu Ly nghiêng đầu, mắt tròn xoe.

… Dọc con đường dẫn lên ngọn đồi, Lưu Ly đang chạy gấp gáp. Cô muốn quay lại tìm Bất vì cậu cô đã tiết lộ một sự thật giấu kín suốt nhiều năm…

Trước đây, mẹ cháu cũng đã từng lên ngọn đồi này vì muốn vứt bỏ đứa con trai mình đã lỡ mang thai trong một phút nông nỗi. Đứa trẻ đó chính là Bất - người anh cùng mẹ khác cha của cháu. Dù bị vứt bỏ cả đêm dưới thời tiết giá lạnh nhưng nó vẫn sống. Sức sống của đứa trẻ thật mãnh liệt. Sau này sẽ không có gì mà nó không vượt qua thậm chí là cái chết!

Khi biết mình có em gái, Bất đã bật khóc trong hạnh phúc. Lúc cậu cho xem hình của cháu, nó nói trong nước mắt:

“Em gái cháu dễ thương quá! May mắn là em không bị vứt bỏ như cháu!”

Thảo nào, Bất lại gọi cậu của Lưu Ly bằng “cậu”. Thảo nào, anh tức giận khi Lưu Ly quyết định phá thai. Và thảo nào, cô luôn có cám giác thân quen với anh. Hoá ra là vì…

“Hãy chờ em, anh trai!” - Lưu Ly vừa chạy vừa khóc.

***

Khi đó trên ngọn đồi, Bất đứng nhìn những ngôi mộ nhỏ nằm bình yên. Ít phút sau, anh lấy trong túi áo ra một tấm hình, là của Lưu Ly lúc sinh nhật thứ mười. Con bé mỉm cười rất tươi.

Không phải đứa trẻ nào bị vứt bỏ cũng đều chết.

Nếu đứa trẻ đó sống thì nhất định, nó sẽ sống rất kiên cường.

Gió lại nổi, cả một vùng trời đầy cánh hoa rơi đẹp đẽ tinh khôi.

Gió thổi tung chúng về cuối chân trời, bình yên mãi mãi.

Rồi giờ đây, đến mùa gió lớn tràn về, khi cơn gió lay động những cành hoa thì lúc đó trên những ngôi mộ không tên sẽ lại xuất hiện hàng ngàn cánh hoa tang.

_______________________________________________________________________

Mong rằng, các em sẽ được về Thiên Đường

Hỡi những thiên thần nhỏ bé đáng yêu của tôi…

Dành tặng những giọt nước mắt cho các em!

Tiễn đưa!

Võ Anh Thơ