Chương 48: C48: Thứ Cản Trở Duy Nhất Mà Mạnh Mẽ Nhất

Lâm Bối Na tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã bị Trác Phùng trưng cho bộ mặt khó coi, anh khoanh tay trước ngực.

"Lâm cô nương, bị dị ứng cồn tại sao không cho tôi biết? Trước đó lại uống nhiều rượu như vậy nữa, hả?"

Lâm Bối Na xị mặt: "Em biết lỗi rồi."

Anh từ tốn ngồi xuống bên cạnh, búng tay vào trán cô rõ đau, cô la lên một tiếng. Anh không quan tâm, lên tiếng răng đe: "Lần sau em còn dám động vào một giọt rượu nữa xem, coi anh sẽ xử em như thế nào."

Lâm Bối Na nghe qua liền trề môi: "Tại ai chứ?"

"Thế trước khi gặp anh, trước khi vì anh, thì em không uống à? Biết rõ bản thân không thể mà vẫn cứ làm? Lâm Bối Na, càng lúc anh càng nghi ngờ, em hoàn toàn khác với Lâm Bối Na mà anh từng gặp khi trước."

"Nào có đâu." Lâm Bối Na cười hề hề.

Trác Phùng mím môi, đôi mày khẽ nhíu, đang định lên tiếng nói gì đó thì di động đổ chuông, số máy từ phía Công ty gọi tới. Anh chực nhớ ra là sáng nay có cuộc họp trực tuyến với phía đối tác bên Paris, anh vỗ trán mình một cái.

"A... sao mình lại quên mất..."

"Chuyện gì thế?" Lâm Bối Na sốt sắng hỏi.

"Không có gì, anh ra ngoài gọi điện một chút, xong là đi mua cháo cho em luôn, ngoan ngoãn mà nằm yên đấy đi." Trác Phùng đi đến cửa, không biết nhớ ra chuyện gì mà ngoảnh đầu lại nói: "Ngoan đi, sẽ có thưởng."

Lâm Bối Na không hiểu ngụ ý đằng sau câu nói ấy là gì, hay thật sự đơn thuần chỉ là thưởng quà. Nhưng mà... Cô có phải con nít đâu? Ai lại dụ dỗ bằng cách ấy?

...

Lâm Bối Y khẽ chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Lục Kiên đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh. Cô cúi người, hôn lên môi Lục Kiên, cảm xúc trong cô hỗn độn, vừa yêu thương vừa thấy tội lỗi không thể nào tha thứ cho bản thân.

Lục Kiên, khi anh tỉnh dậy, em phải đối mặt với anh như thế nào đây? Anh nói cho em biết đi, có được không?

Em rất tin vào câu nói của anh, anh nói anh không thể thiếu em, và đúng vậy, em cũng không thể thiếu anh, vì đó mới là chúng ta. Cho nên em từng nghĩ rất nhiều về chúng ta của sau này, trong lòng là loại cảm xúc ngọt ngào, trái tim nôn nao xao xuyến biết bao.

Thế nhưng, chúng ta của bây giờ không phải là chúng ta trong tưởng tượng của em về sau này, càng không thể nào là chúng ta của khi trước được nữa.

Em từng nói sẽ không rời bỏ anh, đó là lời hứa chắc chắn em dành cho anh, vì khi đó, chuyện của chúng ta chỉ đơn thuần là bị cấm cản, em nghĩ sẽ cùng anh chiến đấu tới cùng, không buông tay như xưa, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Thế nhưng bây giờ, thứ cản trở duy nhất mà mạnh mẽ nhất chính là huyết thống, là luân thường đạo lý, chúng ta làm sao vượt qua nỗi sự an bài của vận mệnh này đây?

Chúng ta, vốn dĩ năm năm trước là nên kết thúc, vốn dĩ sau đó không nên gặp lại nhau, và vốn dĩ không nên quay về bên nhau. Để bây giờ, ân ân ái ái cũng không thể vượt qua khỏi vực thẳm của một mối quan hệ tình thân.