Chương 58: C58: Liên Quan Đến Người Của Cậu

Văn phòng tổng giám đốc LynCa.

Sau khi ký xong chỗ tài liệu trong tay, Lâm Bối Na giao lại cho Tô Tuyết.

Tô Tuyết nhận lấy chỗ giấy tờ, vẫn đứng nán lại chưa chịu đi. Thấy Lâm Bối Na thẩn thơ bất an, bèn lên tiếng:

"Lát nữa còn có cuộc họp, chị không sao chứ?"

Lâm Bối Na không nhìn Tô Tuyết, vô thức lên tiếng: "Tiểu Tuyết, sáng nay có người muốn ám sát chị."

Tô Tuyết sững sốt, khẩn trương hỏi: "Ông ta?"

Lâm Bối Na gật đầu.

"Ông ta tại sao lại độc ác đến vậy? Rốt cuộc ông ta và chị..."

Những câu nói sau đó bị Lâm Bối Na giơ tay ngắt ngang. Chuyện khiến Lâm Bối Na không ngờ nhất là Đoàn Cát dám cả gan ra tay lần hai với tính mạng của cô. Một khi ông ta hành động thì quyết đuổi cùng gϊếŧ tận, đừng hòng cô thoát được.

Bất ngờ Lâm Bối Na lên tiếng: "Em mau đi sắp xếp cuộc họp, chúng ta còn nhiều việc phải tiến hành, không thể nhàn rỗi được nữa."

Tô Tuyết lưỡng lự muốn nói gì đó, Lâm Bối Na thấy người kia còn chưa chịu đi, cô nâng mí mắt nhìn đối phương.

"Có chuyện gì?"

"Chị..."

"Nói đi!"

"Từ lâu em có một thắc mắc, tại sao chị lại tốt với em như vậy? Một người không có ký ức, thậm chí sẽ là gánh nặng, chị lại đưa em về, chiếu cố em, biến em từ người không biết gì trở thành người cái gì cũng tốt như hôm nay, khiến cuộc đời em không còn phải..."

Lâm Bối Na nhìn chăm chăm vào Tô Tuyết, ánh mắt phức tạp xen lẫn bối rối như đang che đậy một điều gì đó nhưng không cho người ngoài nhìn ra.

"Nếu là một người khác, chị vẫn làm vậy, thế thôi."

Nghe câu trả lời, Tô Tuyết không lộ rõ là hài lòng, hay là không bằng lòng. Cô đảo mắt qua chiếc móc khóa bằng hoa tai đặt trên một chiếc kệ nhỏ xíu được làm riêng ngay trên bàn làm việc, sau đó quay người nhấc chân rời khỏi phòng.

1

Tô Tuyết đã theo Lâm Bối Na suốt ba năm, chưa từng hỏi về vấn đề này, cũng không có thái độ khó hiểu như vậy, khiến Lâm Bối Na cảm nhận được sự khác thường rõ rệt của Tô Tuyết.

Giờ nghỉ trưa, Trác Phùng đến chỗ hẹn với Hứa Vũ. Ngồi đợi chừng năm phút thì Hứa Vũ mới đến, chưa gì đã mở miệng nói:

"Ngẫu nhiên gặp tri kỷ, tình cảm bền lâu kéo dài cả ngàn năm. Xem ra cậu không thể nào tách rời cô ta rồi."

Trác Phùng khoanh hai tay, dựa lưng ra ghế, ngước nhìn người đối diện.

"Thế cậu không có chắc?"

Hứa Vũ sau khi gọi cà phê xong, quay qua nói: "Dĩ nhiên là có, nhưng để phải nhọc nhằn như cậu thì tôi đây còn phải cầu đợi."

Trác Phùng nhướng mày. Nhắc đến chuyện này, bỗng nhớ đến cô gái mà Hứa Vũ theo đuổi, thuận miệng hỏi thăm: "Cậu và cô gái ấy sao rồi?"