Chương 60: C60: Em Sẽ Luôn Ở Đây Chờ Anh

Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh.

Người viết: An Ni

Wattpad: _lilys_ttnn

.

Chương 59: Em sẽ luôn ở đây chờ anh.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Lâm Bối Na vừa tỉnh dậy đã không còn thấy Trác Phùng, di động có tin nhắn đến, là của anh, anh báo đã tới Thành phố Y rồi. Theo thời gian thì chắc chắn anh đi từ rất sớm. Cô vùi đầu vào gối của anh, mùi hương vẫn còn vương lại một chút, cô rất thích mùi mộc trên người anh.

Đối với cô, chuyện này cũng là một loại hạnh phúc lớn.

Lâm Bối Na không có thời gian để thưởng thức tiết trời, nhân viên trong công ty cũng vậy, ai cũng bận rộn cho kế hoạch mở rộng thị trường.

Cô nhanh chóng nuốt trọn chuỗi siêu thị nhập khẩu, thu lại nhiều lợi nhuận nhất từ đối thủ cạnh tranh - tập đoàn Đoàn Cát.

Khoảng thời gian này, Đoàn Cát đột nhiên rất bận rộn, thường thức suốt đêm trong phòng làm việc.

Cổ phiếu của công ty bỗng dưng biến động dữ dội, lên xuống thất thường, một ngày tăng vọt rồi lại tụt xuống liên tiếp một tháng qua. Tuy nhiên, Đoàn Cát vẫn giữ bình tình để tìm ra nguồn cơn, căn cứ kết quả điều tra thì đang có người cố tình gây chuyện, hơn nữa không chỉ có một.

LynCa, Rimz.

Lâm Bối Na ngấm ngầm muốn Đoàn Cát sụp đổ, vì thế, chuyện này là quá bình thường.

Nhưng hành động của kẻ đứng đầu Rimz là Trác Nhiên không khỏi khiến Đoàn Cát khó chịu. Theo hiểu biết của ông ta, thì Trác Nhiên chính là em trai của Trác Phùng, chẳng phải trong người bọn họ cùng chung dòng máu, tại sao cậu ta lại muốn đối phó với người mà anh mình bắt tay hợp tác? Như vậy thì anh trai cậu ta cũng gặp bất lợi trong vụ làm ăn này, chẳng phải sao?

Thật hay là cả Lâm Bối Na và Trác Nhiên đều có quan hệ mật thiết với Trác Phùng, không ngờ lại cấu kết với nhau sau lưng cậu ta, chẳng lẽ là gian tình? Đoàn Cát khẽ cười lạnh, có kịch hay để xem rồi.

Doãn Thụy bị giam lỏng không chịu ăn uống, sức lực gần như đã cạn kiệt. Đoàn Thiên nhiều lần bất đồng với cha vì nguyên nhân này, nhưng không có cách nào trái ý được.

Nghe thấy tiếng động mở cửa, Doãn Thụy ngẩng lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đoàn Cát, bà ta cười khẩy, dùng hết sức lực yếu ớt còn lại để chạy tới bóp cổ ông ta.

"Đoàn Cát, ông không phải là con người!"

Đoàn Cát đẩy bà ta ra, lạnh lùng công kích: "Đúng vậy. Tôi không phải con người, thế nên bà chờ đi, chờ xem con gái của bà có kết cục như thế nào khi đối đầu với sói."

Doãn Thụy không có sức phản kháng.

"Để tôi cho bà hay một tin vui, bà sắp có con rể rồi."

Doãn Thụy bất ngờ nhìn Đoàn Cát, ông ta ngồi xuống kiểu vừa ngồi vừa quỳ, một tay nắm lấy cằm của Doãn Thụy, nụ cười của ông ta mang theo sự xấu xa, bỉ ổi: "Nhưng con gái bà không biết an phận thủ thường giống hệt như bà." ông ta khẩy tay buông cằm Doãn Thụy ra một cách thô bạo, cười ha ha hai tiếng: "Nó lén lút gian díu với em chồng, đúng là cùng một loài."