Chương 118: Hỏi đáp

“Mệnh bài của lão thất, vỡ rồi sao!”

Người kế bên nghe vậy thì nhảy cẫng lên quát lớn: “Không thể nào?! Lão thất có là người yếu nhất trong số chúng ta, thì ở cái đảo văn sanh này, làm gì có đối thủ nào ngoài hoàng quốc là gϊếŧ được chúng ta cơ chứ!”

“Cái kia mệnh bài đã chứng minh, ngươi còn có thể chối bỏ được sao, lão ngũ.” Người kế bên lão ngũ nói.

“Ngươi im mồm đi, lão tứ! Chỉ là một cái mệnh bài thì chưa thể chứng minh được!” Lão ngũ quát lớn.

“Ngươi nói là mệnh bài không chứng minh được, vậy thì ngươi thử làm cách nào khiến cho mệnh bài tự vỡ mà ngươi không chết đi.” Người ngồi đối diện lão ngũ nói.

Lão ngũ im bặt, chính ông ta cũng không thể nói lại được, bởi vì ông ta cũng không biết làm mệnh bài vỡ như thế nào mà không chết. Chính lão ngũ cũng biết, mệnh bài bị vỡ là như thế nào, nhưng mà đối với người là lão thất, người thân thiết cũng như là người hỗ trợ rất nhiều đối với ông ta, thì một cái chết đột ngột như vậy là không thể chấp nhận được.

“Cũng có thể lão thất bị tập kích thì sao? Cái kia khả năng cao lão thất khinh người cũng có thể, vì lão thất cũng đã gây thù chuốc oán đối với nhiều người rồi.” Lão lục nói.

“Im mồm! Trong số chúng ta, ai mà chả gây thù với nhiều người kia chứ!”

“Tất cả im lặng!” Lão nhất ngồi ở phía trung tâm lên tiếng.

Một cỗ áp lực phát ra khiến cho mọi người sợ hãi không dám nói thêm câu nào.

“Cho dù có là nói thế nào, thì chung quy lại lão thất cũng đã chết rồi! Điều quan trọng hiện giờ chính là tìm ra người đã gϊếŧ lão thất, cũng như không gây tổn hại đến cái kế hoạch của chúng ta!” Lão thất nói, giọng trầm nhưng lại rất lớn, khiến cho mọi người đều không phản bác quỳ xuống trước mặt hành lễ nói: “Theo ý của lão nhất!”

“Ừm, tất cả lui xuống đi!”

Mọi người nghe lệnh, liền bắt đầu lui xuống, ai nấy cũng đã trong thầm lặng bỏ qua chuyện này, riêng chỉ lão ngũ là không cam chịu, ông ta khuôn mặt hận thù tràn đầy sát ý bao bọc.

Ta nhất định sẽ tìm ra và gϊếŧ chết ngươi! Để tế lên cho linh hồn của lão thất!

Lão nhất nhìn tất cả mọi người rời đi, khuôn mặt giống như bỏ đi nhiều trăn trở lo ngại thở dài. Lại quay mặt sang nhìn về phía cái mệnh bài bị vỡ của lão thất.

Chuyện này phiền phức thật.







Phía bên cái cỗ xe ngựa, Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan đang ngồi bên trong, sự im lặng bao trùm khiến cho Nhân Chiêu Lan cảm thấy khó chịu, cô ấy bắt đầu mở miệng trước: “Ngọc Linh Thảo.”

“Hửm?”

Ngọc Linh Thảo nhìn về nét mặt của Nhân Chiêu Lan có chút bồn chồn lo lắng, dường như có cái gì đó khó nói, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Nhân Chiêu Lan ậm ừ một lúc, sau đó bắt đầu nói ra: “Cảm …Cảm ơn ngươi.”

Dù chỉ là một lời cảm ơn nhỏ nhoi, cũng là không phải chuyện gì trọng đại, nhưng mà Ngọc Linh Thảo cũng có chút bất ngờ, dù sao thì Nhân Chiêu Lan tính cách sau vài ngày đi chung cũng đã hiểu đại khái, một cái lời cảm ơn khó nói vạn lần phát ra, lại từ chính miệng của cô ấy trước mặt Ngọc Linh Thảo, cũng được coi là bước tiến lớn nào đó rồi.

Ngọc Linh Thảo ngẩn ngơ một lúc, lại quay về cái giọng một chút nghiêm nghị phảng phất: “Không có gì, dù sao tôi cũng là người hộ tống của cô, bảo vệ cô là chuyện nhất định phải làm.”

Nhân Chiêu Lan biết Ngọc Linh Thảo rồi cũng sẽ trả lời như vậy, phút chốc cũng không nói gì nhiều thêm, thế nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ dâng lên. Trong những lần giao tiếp, Ngọc Linh Thảo đối với Nhân Chiêu Lan cũng chỉ là một cái lời dặn dò bảo vệ an toàn, cũng là không phải người khó nói chuyện. Ngọc Linh Thảo không gây sự trước cũng như là đang chấp hành nhiệm vụ, đối với cô ấy thì chính là chuyện tốt lành.

Nhân Chiêu Lan suy nghĩ một hồi, lại làm ra vẻ ương bướng như trước, nói: “Chỉ là một cái lời cảm ơn thôi, ngươi cần thiết phải làm một cái kia khuôn mặt vô cảm đến vậy sao?”

Ngọc Linh Thảo nhìn Nhân Chiêu Lan, không biết phải nói sao để vừa lòng đối với cô ấy, lại đáp rằng: “Cái đó đúng thật không cần thiết, nhưng mà tôi cũng nhận cái lời cảm ơn này rồi, sẽ không phải đến mức vô cảm đến vậy chứ, có lẽ tôi là đeo mặt nạ nên cô mới không nhìn ra được biểu hiện của tôi đấy.”

“Vậy thì ngươi cởi cái mặt nạ của ngươi ra cho ta xem đi!” Nhân Chiêu Lan hào hứng nói, nhưng đáp lại chỉ là một cái lắc đầu: “Không được, cái kia mặt nạ đối với chấp pháp sư đều là quan trọng, đối với nhiệm vụ này thì tôi vẫn là phải đeo lên nó, không được tháo ra.”

Nhân Chiêu Lan nghe thế, bỗng chốc từ vẻ hào hứng chuyển sang vẻ thất vọng, khuôn mặt khó chịu phồng má nói: “Hừ, không cho xem thì không cho xem, còn nói là nhiệm vụ gì đó nữa cơ chứ!”

Ngọc Linh Thảo cạn lời, đối với lời nói thật của cô bé lại là cái không tin tưởng biểu hiện Nhân Chiêu Lan làm ra. Ngay lúc ấy, lão Chu bên ngoài nghe chuyện thì cũng đáp lời: “Tiểu thư à, phía bên chấp pháp hội bọn họ đúng là đối với nhiệm vụ thế này không thể bỏ ra mặt nạ được thật đấy, nếu như phạm lỗi thì sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi chấp pháp hội luôn đấy.”

“Vậy sao, vậy thì khi nào mới có thể cởi bỏ được mặt nạ ra chứ?” Nhân Chiêu Lan hỏi.

Lão Chu suy nghĩ một lát, sau đó đáp lại rằng: “Nếu như là một cái nhiệm vụ tân văn điệu tra hoặc tọa tham thì sẽ không cần phải đeo lên mặt nạ đâu.”

Nhân Chiêu Lan biểu hiện dường như đã hiểu, liền không hỏi chuyện này nữa, lại quay sang chỗ Ngọc Linh Thảo, tiếp tục hỏi với cô bé thêm vài câu ngoài lề cùng trò chuyện vui vẻ, trong suốt hành trình ấy, Nhân Chiêu Lan dường như đã khai thông linh trí, trở nên thông minh hơn một phần.