Chương 119: Lĩnh tiền thưởng

Thành Nhu Kinh, thành cận trung tâm, nơi mà hiện giờ Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan đang tại hiện, bước đi trong cái xe ngựa cùng bên trong ngồi chờ. Ngọc Linh Thảo lúc này hướng đến bên ngoài dùng nguyên thức xem xét, là đề phòng mọi lúc những nơi phía bên kia những tên trộm có phần lo lắng sẽ tập kích bất cứ lúc nào, dù là bên trong thành, cũng không thể mất đi cảnh giác.

Tốn thêm một chút thời gian, tìm nơi quán trọ cư trú trước, bước vào trong tửu lâu đặt một hai phòng. Lại nói, chút phí đi đường kia dùng tiết kiệm lại cũng đủ xài khá lâu, nhưng mà Nhân Chiêu Lan ít nhiều gì cũng là một cái quan lớn, không thể nào lại chỉ tiêu xài chút ít là đủ, nội về cái kia đồ ăn cũng là một cái đau đầu.

Đến hiện giờ, bọn họ cần bổ sung thêm nhu yếu phẩm phía bên kia cần thiết đoạn đường sắp tới, nhưng mà lần này xài thì lần sau có lẽ một chút thiếu.

Nhân Chiêu Lan hiện đăm chiêu suy nghĩ cách để kiếm ra tiền thật nhanh, suy nghĩ một hồi, lại không nghĩ ra cách nào hay.

Ngọc Linh Thảo nhìn một lúc, không chịu được mở miệng nói: “Cô muốn kiếm thêm tiền nhanh nhất có thể phải không?”

“Đúng thế, cô có ý kiến gì sao?”

“Có thì có, nhưng mà có chút nguy hiểm.” Ngọc Linh Thảo lưỡng lự nói.

Nhân Chiêu Lan nhìn biểu hiện, suy nghĩ đi xa liền hiện lên một cái khung cảnh khó coi: “Lẽ nào, là ăn tr …”

Chưa kịp nói xong, Nhân Chiêu Lan đã bị Ngọc Linh Thảo cốc một cáu thật mạnh vào đầu, làm nên một cái cục u to tướng.

“Cô nghĩ cái gì thế hả, ăn trộm là trái pháp luật đấy biết không?!” Ngọc Linh Thảo quát lớn, Nhân Chiêu Lan biểu hiện không cam tâm nâng người lên đau đớn phần đầu ôm lấy nói: "Thế thì là gì cơ chứ, ai đau ghê!’

“Cô có nhớ mấy cái kia đạo tặc phục kích tấn công?”

“Nhớ, không lẽ là cô định đi lĩnh thưởng nó đấy chứ?”

“Cô đoán đúng rồi đấy, bởi vì tên đội trưởng tập kích chúng ta lại chính là kẻ bị truy nã, ước tính cái đầu là 70 đồng vàng.”

“Nhiều vậy sao?!” Nhân Chiêu Lan hét lớn biểu hiện.

“Đúng thế, nhưng mà …”

Ngọc Linh Thảo chưa kịp nói hết, Nhân Chiêu Lan đã hào hứng nhảy cẫng lên quên mất đi cái đau khi nãy, bộ mặt vui mừng hớn hở trông khá hồn nhiên.

“Tốt quá rồi đi, vậy thì ngươi đi lĩnh thưởng đi chứ ở đây làm gì!?”

“Thế nhưng nếu tôi đi lĩnh thưởng, vậy thì có thể phía bên kia người tôi đã gϊếŧ cao nhân nhảy ra phiền phức ập tới, lôi kéo nhiều phần không cần thiết đoạn đường.” Ngọc Linh Thảo cô gắng thuyết phục, nhưng mà Nhân Chiêu Lan dường như bỏ ngoài tai lời nói, cười lớn đáp: “Haha, lo cái gì chứ, ngươi cứ đi lĩnh thưởng đi!”

Ngọc Linh Thảo nhìn Nhân Chiêu Lan như thế, cũng không biết nói gì thêm, chỉ cầu mong mọi chuyện bình an qua đi.

Mặc dù ngoài mặt là không muốn, nhưng phận cô chủ Nhân Chiêu Lan vẫn là có một chút uy quyền hiển hiện, Ngọc Linh Thảo không thể làm trái quá nhiều.

Ngày hôm sau, Ngọc Linh Thảo đi lên hiệp hội Công Vân, nơi đây là một cái hiệp hội tiêu diệt hoặc là bắt tội phạm bị truy nã, quản lý vô số các cái văn kiện tội phạm phiền phức mà quan chức khó lòng xử lí.

Thường là dán các tờ giấy truy nã, nhẹ hơn thì trực tiếp phái người tới, quan trọng là máu mặt cũng tương đối cao, do chính quyền nhà nước ủng hộ.

Ngọc Linh Thảo bước vào, quan sát xung quanh, lại thấy các loại người người chạy đi chạy lại tháo vát, tay ôm lên đống các xấp văn kiện. Ngọc Linh Thảo nhìn một lúc, thấy ra bên kia một cái nhân viên ít việc nhất điềm tĩnh, đã thu hút sự chú ý Ngọc Linh Thảo liền tới đó.

Vừa bước tới nơi, Ngọc Linh Thảo chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cô ấy nói: “Xin hỏi cô cần gì, báo tin hay nhận tiền thưởng?”

Ngọc Linh Thảo ngơ ngác một lúc, sau đó đáp lại: “Tôi là đến nhận tiền thưởng của một tên cướp, tên là Trương Thanh Quan.”

“Vâng, xin hãy đưa lên bục …, cô nói cái gì cơ?!!” Cô nhân viên bất ngờ hét lớn, điều này làm cho mọi người xung quanh dần chú ý tới.

Phải nói rằng, Trương Thanh Quan dù gì thì cũng là một cái nhân vật máu mặt, tu vi cao cùng đôi chân nhanh nhẹn, rất khó có thể bắt, nhưng mà hiện giờ lại bị một cô gái nhỏ tới thông báo về cái chết, khó có ai tin nổi.

“Th, thật sao?!” Cô nhân viên nói, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Linh Thảo.

Ngọc Linh Thảo không chần chừ đáp lại: “Đúng vậy.” Sau đó lấy ra từ nhẫn không gian một cái bọc túi lớn to bằng một cái đầu, phía đáy túi lại dính những thứ chất lỏng màu đỏ liên tục nhỏ giọt chảy xuống.

Cô nhân viên mở ra, lại thấy bên trong là một cái đầu, còn dính đầy máu tươi khiến cho cô ấy nhăn mặt lại đi một chút. Lại kiểm tra sâu thêm, hiện giờ đã xác định danh tính đóng lại nói: “Đúng là Trương Thanh Quan danh tính, cho hỏi là người này chết như thế nào vậy?”

“Cái này quan trọng sao?” Ngọc Linh Thảo hỏi.

“Cũng không đến mức là quan trọng, nhưng mà nhân viên bọn tôi cũng là phải thông cáo cho các cấp trên một cái lệnh truy nã hoàn tất, và phải điều tra sâu thêm nên cần phải có thêm ít cái một chút thông tin dễ dàng điều tra sau đó.”

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một chút, sau đó trả lời nói: “Được thôi, tôi sẽ nói thêm thông tin.”

“Được vậy thì tốt quá!” Cô nhân viên vui mừng nói.

Sau một lúc, Ngọc Linh Thảo đã tiết lộ chuyện mà trên đường cô ấy gặp, cái kia cả toán cướp tập kích cùng cách mà Ngọc Linh Thảo tiêu diệt tên đó, còn một vài chuyện không cần thiết như nội tình hay mục đích những tên đó làm vậy, Ngọc Linh Thảo không hề nói tới.

Cô nhân viên sau khi nghe xong, khuôn mặt có chút biến sắc, đăm chiêu suy nghĩ nói: “Được rồi, xin mời cô đi hướng này để nhận tiền thưởng.”

“Được.”

Ngọc Linh Thảo sau đó đi theo cô nhân viên tới một nơi, sau đó nhận vào 70 đồng vàng trên tay, cầm nặng một chút bước đi. Nhưng mà lại không ngờ đến rằng, còn có người đang theo dõi cô bé.