Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Chương 129: Trận chiến với các đại lão cùng Nhân Mạn Thu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngọc Linh Thảo nhìn vào Nhân Mạn Thu, đôi mắt một chút vô hồn hiện rõ. Một đạo kiếm khí tung ra, uy áp đáng sợ hướng đến Nhân Mạn Thu sợ hãi đã phá tường nhanh chóng bay đi.

Ngọc Linh Thảo nhìn cái, và rồi thở phào nhẹ nhõm xoay người, thanh kiếm sắc bén chém đứt những sợi dây xích đeo vào Nhân Chiêu Lan.

“Cô không sao chứ?”

Nhân Chiêu Lan đứng dậy, khuôn mặt một chút tức tối đánh vào người Ngọc Linh Thảo nói: “Cô! Tại sao cô lại tới trễ thế hả?! Tôi đã suýt thì chết rồi đấy!”

Ngọc Linh Thảo không phản kháng, chỉ để Nhân Chiêu Lan tự do đấm vào người, mở miệng nói: “Xin lỗi, trên đường có chút cản trở.”

“Dù là thế thì cô cũng phải tới cứu ta sớm hơn chứ! Như vậy thì ta cũng sẽ không phải chứng kiến những loại kinh tởm ở trong này! Nếu cô tới cứu sớm hơn, ta cũng sẽ …”

Chưa kịp nói hết, Nhân Chiêu Lan đã đánh vào cánh tay trái bị thương của Ngọc Linh Thảo, cô bé đau đớn nhíu lại lông mày lùi vài bước. Nhân Chiêu Lan cảm nhận được đã hỏi: “Cô, bị thương sao?”

“Cũng không phải là cái gì quá to tát, chỉ là có chút đau đớn khó chịu cản trở mà thôi.”

Dứt lời, một cái kia ngọn gió lớn từ phần lỗ bị phá hủy bên trên thổi tới, hiện nên một cánh tay hoàn toàn bị hủy hoại, từng giọt máu chảy xuống, rỉ từ từ tạo hình cánh tay khiến cho Nhân Chiêu Lan có chút sợ hãi kèm theo lo lắng.

Cô ấy hiện tại không còn muốn nói gì nữa, cũng không biết nói gì nữa.

Ngọc Linh Thảo nhận ra, đã xoay người nói: “Hiện giờ cũng trễ rồi, chúng ta nên đi tiếp tới điểm kết thúc thôi!”

“Ờ, ừm!”

Nhân Chiêu Lan nhanh chóng đi tới, ghé sát vào bên Ngọc Linh Thảo, khuôn mặt buồn bã nhìn vào suy nghĩ.

Cô bé này vì mình mà không màng vết thương tới cứu, vậy mà mình còn chỉ trích cô bé, mình đúng là một đứa không ra gì.

Bước ra khỏi tầng hầm, Ngọc Linh Thảo liền hiện ra một khuôn mặt cảnh giác, hiện hữu làm cho Nhân Chiêu Lan cũng cảm thấy không ổn núp ra đằng sau.

Một đám người mặc đồ đen lao ra, thanh kiếm lớn cùng đôi mắt sắc bén hướng tới, quan sát Ngọc Linh Thảo có chút yếu đi đã bặm trợn tiến lên.

Ngọc Linh Thảo nhìn một cái, liền phóng ra một cỗ uy áp cực mạnh hất văng những tên đang lao tới, sau đó kích hoạt tinh kĩ nhất trảm thiên bay đến.

Đột nhiên, có một cái vũ khí lao đến, bay thẳng tới mạnh mẽ phá tan nhất trảm thiên của Ngọc Linh Thảo. Lại thêm một món đồ vật bay tới, xoay vòng cực nhanh tiến đến Ngọc Linh Thảo. Cô bé dùng kiếm chống đỡ, sau đó hất văng ra bay đến một hướng khác.

Một bóng ảnh hiện lên, chụp lấy cái thứ vũ khí bay đến hiện rõ là một cái quạt, chính là lão nhị nơi này hình thái.

Những bóng ảnh khác cũng hiện lên, lần lượt là lão lục, lão tứ, lão tam, và cuối cùng là lão nhất, những bóng dáng hiện lên tạo nên một cỗ uy áp lớn vô hình khiến cho vô số người sợ hãi.

“Đây chính là người đã gϊếŧ chết lão thất và lão ngũ hay sao, trông cũng chả có gì đặc biệt.” Lão nhị nói.

“Đừng coi thường con nhóc đó, nhìn vậy thôi chứ có thể cản được một cái nhuệ nữu phiến của ngươi khi cái này tu vi thấp đã là có chút thực lực rồi.” Lão tứ nói.

Lão nhị nghe xong thì cảm thấy chút tức tối, nhưng hợp lý quá lên không nói lại được, hắn ta đành phải im miệng hiện tại.

Qua phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé hiện giờ bất an vô cùng, mấu chốt bên đó nhiều phần thực lực lớn khó cản được, lại là về phía cô bé không phải là một cái bình thường nhân vật cũng không phải dễ dàng. Hướng về phía xa hơn lão nhất, uy bức còn lớn hơn những tên phía trước cộng lại, ít nhất cũng là chuyển hóa cảnh thượng giai đỉnh phong, còn không phải chính là cao nhất chuyển hóa cảnh hoàn thiện.

Ngay tại lúc này, Huyền Cơ hiện lên nói: “Chủ nhân, hiện giờ người nên chạy khỏi nơi này, áp bức bên đó lớn hơn rất nhiều kẻ hoàn toàn lớn lao bên yêu thú chi chủ sự tình, hơn nữa người còn phải bảo vệ Nhân Chiêu Lan, khả năng thắng là khoảng ba phần trăm.”

Thấp vậy sao, vậy thì càng không thể ở lại lâu, nhưng mà nguyên chủ hiện tại yếu ớt đằng sau không thể né tránh, vậy thì chỉ có thể đối đầu một khoảng.

“Cô hãy lùi lại đi, hiện tại bên kia lớn mạnh, mình tôi cũng không thể bảo vệ được cô.”

“Được.”

Nhân Chiêu Lan nghe lời, lập tức chạy về đằng sau núp dưới đống đất đá bên kia quan sát.

Lại đột nhiên một bóng dáng khác quen thuộc hiện hữu, chính là Nhân Mạn Thu đứng ra nhìn một cái.

“Ngươi đột nhiên lùi lại khi nãy hẳn là nhút nhát a.” Lão nhất nói.

Nhân Mạn Thu nghe vậy có chút xấu hổ nói: “Im đi, chỉ là ban nãy ta một cái kiếm khí chút uy áp dọa nạt không gian hẹp khó khăn đỡ lại phòng hờ bị thương mà thôi!”

“Rồi rồi, ngươi nói gì cũng đúng cả.” Lão nhất mỉa mai nói.

Điều này khiến cho Nhân Mạn Thu tức tối, nhưng lại không làm gì được, bởi lẽ hiện tại hắn ta vẫn cần một cái sức mạnh khả năng của hắn.

“Thôi thì bên ta thiệt hại căn cứ khá lớn, mà chuyện này là vì nhiệm vụ của ngươi, nhớ bù lại sớm.”

“Biết rồi, hiện tại quan trọng đối phó con nhỏ kia quan trọng sự tình.”

Nói xong, bọn họ nhìn về phía Ngọc Linh Thảo, cỗ uy lực đáng sợ tỏa ra cô bé một chút run rẩy sợ hãi, nhưng cố gắng không biểu hiện ngoài mặt.

Một cái đồng loạt lao lên, toàn bộ bên đó giơ vũ khí tấn công Ngọc Linh Thảo. Cô bé nhìn một cái, chuẩn bị tư thế lập tức thi triển phượt liên kích.

“Keng!”

Tốc độ lướt qua bay lên hướng tới bầu trời, va chạm những phần che chắn vũ khí vang lên một tiếng.

Xoay người định tấn công thi triển lại lập tức bị một cước từ trên đáp xuống lão nhất tung ra. Ngọc Linh Thảo đau đớn lao nhanh xuống, lại bị bọn họ lợi dụng thời cơ phóng lên vũ khí tiến tới thi triển. Ngọc Linh Thảo dùng tinh kĩ phân tách vi trảm đánh bay các loại vũ khí ra xa, rồi tụ lại một kích hướng xuống phía dưới đất phóng nên đại địa xuyên tâm.

Một kích bắn ra phía đó ngay một cái khói bụi văng lên đất đá, còn phía bên kia nhận biết đã đánh tan phần đất đá đó, sau đó thi triển tinh kĩ.

“Bài tuyến tiệt!” Lão tứ nói, một cái lốc xoáy nằm hướng hiện lên.

“Vạn phi tiêm!” Lão nhị nói, Những chiếc nữu phiên tách ra và phóng tới.

“Xạ xuyên kích!” Lão tam nói, hai tay đập vào nhau phóng lên một luồng linh lực tiến thẳng tới.

“Đại cầu nữu diệt!” Lão lục nói, một quả cầu cực lớn phóng ra.

Hàng loạt các loại tinh kĩ hướng tới Ngọc Linh Thảo, tiến tới nơi trung tâm Ngọc Linh Thảo từng thi triển.

“Bùm!”

Một vụ nổ lớn vang lên tại đó, tạo nên một hiện tượng kinh thiên động địa, lại quan sát phía đó, hẳn đã nhận ra Ngọc Linh Thảo không còn về hướng đó hiện hữu.

Đột ngột phía sau lão lục một bóng dáng hiện hữu, đã tung ra kiếm khí cực mạnh phóng ra đập thẳng vào phía cô ta.

“Áaaaaaaaa!”

Một tiếng thét đau đớn vang lên, lập tức lão tục chết đi không thấy xác.

“Lão lục!” Tất cả đồng loạt vang lên một tiếng nói, khuôn mặt lo lắng hiện hữu.

“Chết tiệt, là đánh lén!” Lão tam nói.

“Ngươi vậy mà lại chơi chiêu này!” Lão nhị nhăn mặt nói.

“Đã là một trận chiến sinh tử ngoại, thì cần gì chính diện quyết đấu!” Ngọc Linh Thảo hừ một tiếng.

Ngay tại đó, một bên kia hiện ra đằng sau cô bé, cất lên giọng nói: “Vậy thì bên này cũng không cần chính diện quyết đấu nhỉ?”

Ngọc Linh Thảo nghe tiếng, hoảng hốt quay người lại nhìn, từ lúc nào lão nhất tại nơi đó sau lưng cô bé hiện hữu, một cái tốc độ và khả năng ẩn giấu kinh người.

Một chưởng đánh văng Ngọc Linh Thảo ra xa, nhưng kịp thời cô bé tụ linh hộ thể ngăn chặn, sát thương nhận vào không quá lớn.

Thế nhưng một cái đầu giày đột ngột hiện ra trước bên mặt trái Ngọc Linh Thảo, một đòn giáng xuống nặng nề vào huyệt thái dương khiến cho Ngọc Linh Thảo choáng váng.

Tiếp tục về phía bên kia một cú đá tung ra, Ngọc Linh Thảo đau đớn đột ngột tỉnh hẳn trở lại, liền là thấy Nhân Mạn Thu chính người gây nên cho mình thương tổn. Một chút tức giận trào dâng, Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một toàn nhiều lượt cách đối phó với toàn bộ người nơi đây, nhiều thành phần khó khăn không phải một sớm một chiều đơn giản đối phó, Ngọc Linh Thảo cũng chỉ gần tới đỉnh phong sơ giai, quá khó khăn sự tình.

Những lượt này người người bước tới giao chiến thâm sâu, những đợt tấn công dồn dập một bước toàn lực đối phó người.

Ngọc Linh Thảo nghĩ ra, toàn bộ các cách đối phó hiện tại sự tình, liền bắt tay vào thực hiện.

Ngọc Linh Thảo vận linh lực, nắm chặt cái kia bắp chân Nhân Mạn Thu, toàn lực dùng linh lực truyền vào xoắn lại. Nhân Mạn Thu cảm nhận, đã lập tức rút chân lại nhưng không làm được, Ngọc Linh Thảo giữ lại quá chắc, căn bản một cái lưới lọt cũng không thấy.

Những luồng linh lực xoáy vào càng mạnh bạo hơn, hắn ta đã đau đớn hét lên cho đến khi từng sợi cơ trong tảng thịt bắp chân hoàn toàn bị xé toạc, phế đi một cái chân Nhân Mạn Thu.

Hắn ta tức điên lên tụ linh hoàn toàn trên bàn tay phóng ra từng luồng liên hoàn linh ngoại phóng.

Ngọc Linh Thảo chú ý, né đi các thành phần tài tình, lại ngay lúc ấy là đủ phần không gây hại cho Nhân Chiêu Lan.

“Hú hà!”

Một cái lão nhất đột ngột xuất hiện trước mặt hù dọa Ngọc Linh Thảo, cô bé bất ngờ dùng kiếm đánh lại thì bị hắn ta chụp lấy khiến cho cô bé sững sờ: “Sao mà vội thế bé gái~”

Một cú đấm trời giáng vào huyệt thái dương của Ngọc Linh Thảo, điều này lại khiến cho Ngọc Linh Thảo choáng váng, nhưng mà cô bé đã tỉnh táo nhanh chóng buông đi thanh kiếm dùng nắm đấm tung vào một phát vào phần bụng của hắn ta.

Cú đấm uy lực khiến cho lão nhất không ngờ tới đau đớn phun ra một ngụm máu. Lại thêm một phát vào phần địa thương, khiến cho hắn ta bị gãy răng đau đớn. Thấy thế, Ngọc Linh Thảo xoay người tung ra một cú đá vào phần ngực của lão nhất làm hắn ta lỡ tay buông đi thanh kiếm bay xa.

Ngọc Linh Thảo cầm lại thanh kiếm, tay còn lại cố gắng hết sức chuyển động, tụ toàn ra lực một phần thủ thế một cái tinh kĩ thực hiện.

Đối với tụ kích, đó chính là một cái tinh kĩ Cao thượng phẩm, vượt trên cao thập phẩm, nằm ngoài cao phẩm tinh kĩ, cũng chính là một tinh kĩ bá đạo.

Tụ kích một cái thời gian chuẩn bị càng lâu, linh truyền càng nhiều, sức mạnh càng lớn, lại kết hợp thêm một cái đại địa xuyên tâm, là một tinh kĩ có thể càn quét đại địa thật sự.

Từng sợi linh lực truyền vào bên trong cái này tinh kĩ tụ kích thực hiện, lại là uy áp thật sự linh lực khiến cho người khác sợ hãi. Tới tận hiện giờ bọn họ mới nhận ra, một người Ngọc Linh Thảo cho dù có bá đạo đến đâu, thì một cái linh lực phóng thích lớn mạnh cũng hẳn là sẽ cạn kiệt, thế nhưng bên kia không những không giảm đi, trái lại cái đó vẫn giống như ban đầu, điều này khiến cho bọn họ sợ hãi. Hiện giờ, bọn họ ý thức được rằng, đó là phải gϊếŧ đứa này, nếu không sẽ là đại họa lớn về sau.

Dường như cả mọi người nơi đó đều suy nghĩ giống nhau, đã toàn lực tiến tới tấn công, nhưng khi tới lúc đó, thì cũng là đã muộn.

Đại địa xuyên tâm thi triển, một tụ kích trợ lực tồn tại đáng sợ hình thành, càn quét đi một cái toàn lực những phần đi phía trước, chính là một lần không phải bình thường tạo nên.

Lại thêm một cái, toàn bộ những người bên kia toàn lực tấn công phản lại, nhưng chung quy là không đủ sức, chính một cái Nhân Mạn Thu nhanh chân cùng lão nhất, lão nhị, lão tứ nhanh chóng bay ra nơi đó, chỉ còn mỗi lão tam phản ứng chậm hơn cùng những tên lính quèn còn lại phảng phất, hiển nhiên cũng không thể đỡ nổi.

“Cái gì?! Mọi người??! Aaaaaa!!!”

Sự nghiền ép hiện thành, toàn bộ nơi đó san bằng hình dáng, chỉ còn lại mảng đất trơ trụi. Những tên kia quan sát nơi đó, vừa cảm thán vừa tiếc thương cho lão tam: “Lão tam, bọn ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Nói xong, bọn họ xoay người lại nhìn, đã nhận ra Ngọc Linh Thảo xa xăm tay đang ôm Nhân Chiêu Lan nhanh chóng bay đi.

“Tạm biệt!”

Ngọc Linh Thảo bay nhanh, cô bé đã chạy trốn thành công, để lại sự tức tối của bọn họ tại nơi đó.

“Chết tiệt!”
« Chương TrướcChương Tiếp »