Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Hà Bạch Lộ Khởi

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Ngân bị giọng điệu âm trầm của hắn gọi tên, lập tức hồn bay phách lạc, không kìm nén được nữa mà khóc lớn: "Ta không dám nữa, ta không dám nữa, đừng chém đầu ta hu hu hu!"

Thẩm Tinh Hà ánh mắt sắc bén: "Ngươi nói xem, đã phạm tội gì mà phải mất đầu?"

Ở xa trong ngục giam, Phương Tiểu Khởi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Chu Ngân cũng hồn bay phách lạc, bám vào cửa cổng hét lên: "Thẩm đại nhân, Thiếu Khanh đại nhân! Ngài đừng dùng hình với Chu Ngân! Hắn nhát gan lắm, ngài hỏi từ từ, hắn sẽ nói hết mọi chuyện!"

Nhưng chỉ nhận lại tiếng quát tháo hung tợn của ngục tốt: "Không được ồn ào! Lại ồn ào nữa sẽ bịt miệng ngươi lại!"

Phương Tiểu Khởi sợ hãi lùi vào trong, không dám kêu la nữa. Bên kia phòng thẩm vấn, tiếng khóc của Chu Ngân nhanh chóng biến mất. Phương Tiểu Khởi không nghe thấy gì nữa thì lại càng lo lắng hơn, sốt ruột như lửa đốt, nhưng không có cách nào.

Thời gian đêm nay dường như bị kéo dài ra rất nhiều. Đêm đầu thu đã có chút lạnh, trong ngục giam quanh năm không thấy ánh mặt trời càng thêm lạnh lẽo thấu xương. Phương Tiểu Khởi co ro thành một cục ở góc tường, mặt vùi vào cánh tay, mơ mơ màng màng.

Nàng bị tiếng leng keng mở khóa đánh thức, ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Tinh Hà đã đứng trước mặt. Khuôn mặt hắn có chút mệt mỏi nhưng vẫn đứng thẳng, nhìn xuống nàng nói: "Đứng dậy."

Chân nàng đã tê cứng vì ngồi lâu, nhưng không dám trì hoãn, vội vàng vịn tường đứng dậy. Ngón tay của Thẩm Tinh Hà khẽ động đậy, nhưng lại nhớ ra bệnh của nàng, đành cố nhịn không đỡ.

Phương Tiểu Khởi vịn tường, hỏi trước: "Đại nhân, Chu Ngân hắn..."

"Ta sẽ đưa ngươi đi gặp hắn." Nói xong, hắn bước ra ngoài.

Nàng vội vàng theo sau.

Tên ngục tốt gầy gò đứng ở cửa cung kính cúi đầu với Thẩm Tinh Hà: "Đại nhân cẩn thận chân... Thẩm vấn nghi phạm sao lại phải phiền đại nhân đích thân đến? Sai người đến dặn dò tiểu nhân một tiếng là được rồi!"

Sau lưng thì độc địa, trước mặt thì nịnh nọt như chó. Phương Tiểu Khởi khinh bỉ liếc tên ngục tốt một cái.

Thẩm Tinh Hà dừng bước. Hắn nhìn ngục tốt: "Ngươi nghe cho rõ, trong thời gian Phương Tiểu Khởi bị giam giữ, chỉ có thể do bản quan đích thân dẫn người!"

Tên ngục tốt vội vàng nói: "Tiểu nhân nhất định ghi nhớ lời đại nhân dặn dò!" Ánh mắt hắn nhìn Phương Tiểu Khởi cũng khác hẳn, lẩm bẩm: "Còn trẻ mà đã là trọng phạm, tiểu nhân đã sớm cảm thấy nữ tử này không phải hạng tốt lành gì!"

Phương Tiểu Khởi: "..."

Thẩm Tinh Hà nhíu mày, muốn giải thích nhưng lại khó mở miệng nên đành thôi.

Trên đường dọc theo hành lang đến phòng thẩm vấn, Phương Tiểu Khởi nhỏ giọng sau lưng hắn: "Đa tạ đại nhân." Trong lòng nàng hiểu rõ, Thẩm Tinh Hà đích thân dẫn nàng ra là sợ người khác không biết nội tình, chạm vào nàng sẽ khiến nàng phát bệnh.

Thẩm Tinh Hà không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đại Lý Tự vốn đã thiếu nhân thủ, bản quan sợ ngươi đánh bị thương ngục tốt."

Phương Tiểu Khởi không lời nào để nói!

Vừa vào phòng thẩm vấn thì đã thấy Quý Dương oai phong lẫm liệt ôm đao đứng đó, Chu Ngân thì quỳ dưới đất, miệng bị bịt kín, nước mắt đầm đìa. Những người khác bị đưa đến hỏi chuyện đã không còn ở đó nữa.

Phương Tiểu Khởi thất thanh gọi: "Chu Ngân, ngươi không sao chứ?"

Chu Ngân nghe tiếng ngẩng đầu lên, miệng bị bịt kín phát ra tiếng ú ớ, tay chân bò về phía Phương Tiểu Khởi. Phương Tiểu Khởi vội vàng chỉ vào hắn: "Đừng lại đây, ở đó đừng động đậy!"

Dù là lo lắng suốt đêm cho Chu Ngân nhưngnàng cũng không thể chịu được hắn chạm vào mình. Chu Ngân cũng hiểu rõ bệnh của nàng, giống như một chú chó nhỏ nằm im tại chỗ, đôi mắt ướt nhẹp nhìn nàng chằm chằm.

Phương Tiểu Khởi phần nào yên tâm. Vừa rồi động tác bò của Chu Ngân rất nhanh nhẹn, có thể thấy chưa bị tra tấn nặng.

Thẩm Tinh Hà tự rót một chén trà làm dịu cổ họng, nói: "Tên này khóc quá nhiều, hỏi hắn chuyện gì cũng không biết trả lời, chỉ biết khóc. Nhưng cũng nghe lời, bảo hắn bịt miệng lại, hắn liền tự bịt, không dám nhả miếng vải ra."

Hắn đặt chén trà xuống, xoa xoa mi tâm đang hơi hơi đau nhức, nói với Phương Tiểu Khởi: "Có lẽ ngươi có thể khiến hắn bình tĩnh lại, hỏi hắn xen hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."



Trong ngục tối không thấy ánh sáng, nhưng thực ra trời đã sáng rồi.

Đêm qua, Thẩm Tinh Hà đã thẩm vấn suốt đêm chưởng quỹ và những người khác ở Quy Nguyên Lâu, xác nhận rằng món ăn được đặt trong hộp là canh cá, đồng thời vấn đề nằm ở chỗ hộp đã bị thay đổi lúc ở trong tay Chu Ngân. Nhưng tiểu tử này khóc lóc thảm thiết, hết cách đành phải gọi Phương Tiểu Khởi đến giúp.

Thẩm Tinh Hà ra hiệu cho Phương Tiểu Khởi: "Ngươi đến hỏi hắn, lúc hộp thức ăn qua tay hắn thì có lúc nào rời tay không?"

Phương Tiểu Khởi đáp: "Vâng."

Nàng định ngồi xổm xuống để nói chuyện với Chu Ngân, nhưng vết thương ở chân vẫn còn đau, không thể ngồi xổm được, còn suýt ngã. Thẩm Tinh Hà cau mày, ra lệnh cho Quý Dương: "Lấy cho nàng một cái ghế."

Quý Dương không vui: "Đại nhân còn đang đứng..." nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tinh Hà, hắn ta nuốt nửa câu sau, vội vã lấy một chiếc ghế đẩu đặt mạnh sau lưng Phương Tiểu Khởi.
« Chương TrướcChương Tiếp »