Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Hà Bạch Lộ Khởi

Chương 13

« Chương Trước
Thẩm Tinh Hà đặt một ngón tay trước môi, ra hiệu ông nhỏ giọng: "Đừng để người khác nghe thấy."

"Biết rồi biết rồi, ta nhờ người tìm hiểu, cũng nói là người thân ở quê cầu y, không ai biết là con." Thường Dung bày bánh hấp nhân thịt cùng cháo trắng trước mặt hắn, "Nhanh ăn đi."

Thẩm Tinh Hà vội vàng nhét một cái bánh hấp rồi đứng dậy đi ngay: "Hôm qua yết kiến thánh thượng, thánh thượng hạn cho con ba ngày phá án, thời gian quá gấp, con vừa đi vừa ăn."

Thường Dung giận dữ: "Thẩm Tinh Hà, con quay lại ăn cháo!"

Thẩm Tinh Hà ỷ thế sư phụ chân què không đuổi kịp mình liền chạy vài bước ra cửa, lại thò đầu vào: "Đúng rồi, có một người tên Phương Tiểu Khởi bị giam ở ngục nữ, tối qua con lỡ làm nàng bị thương. Ngào không phải luôn mang theo thuốc thông máu giảm đau sao? Làm phiền sư phụ đưa cho nàng một ít, đa tạ sư phụ!"

Cái chân bị thương của Thường Dung đau nhức quanh năm, thuốc luôn mang theo bên mình, lúc rảnh rỗi lại lấy ra bôi.

Không đợi Thường Dung trả lời, Thẩm Tinh Hà đã chạy biến mất. Thường Dung bưng bát cháo, khập khiễng đuổi ra đến cửa thì người đã không thấy bóng dáng. Thường Dung mở miệng chửi vài câu, bỗng thở dài, lẩm bẩm: "Tiểu tử này từ lúc nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, tuy vất vả nhưng cũng có chút sức sống, không còn u ám như trước nữa."

Ánh mắt lại hướng về phía nhà giam, nheo mắt: "Đem thuốc trị thương cho một nghi phạm? Bao năm nay, ngoài sư phụ là ta ra, tiểu tử này chưa từng quan tâm đến ai, lão phu phải xem thử đó là nhân vật lợi hại nào!"

Thường Dung cầm lọ thuốc trong tay, đi đến cửa nhà giam. Ngục tốt canh cửa biết ông là sư phụ của vị Thiếu Khanh mới, vội vàng cung kính hành lễ: "Lão gia tử, sao ngài lại đến đây?"

Thường Dung nói với ngục tốt muốn thăm nghi phạm Phương Tiểu Khởi. Ngục tốt lập tức trợn tròn mắt: "Ngài thăm nàng ta làm gì? Nàng ta là trọng phạm!"

Thường Dung giật mình: "Nàng ta phạm tội gì?"

Ngục tốt lắc đầu: "Vụ án vẫn đang điều tra, tiểu nhân còn chưa biết. Chỉ nghe nói phạm nhân này hung ác, ngay cả Thẩm Thiếu Khanh cũng bị nàng ta đánh!"

Thường Dung không thể tin nổi: "Ngươi nói cái gì?!"

"Tiểu nhân cũng không dám tin là thật, nhưng Quý Dương nói, hắn tận mắt nhìn thấy!" Ngục tốt tức giận nói.

Sáng sớm tinh mơ, Quý Dương đã hớt hải loan tin khắp Đại Lý Tự về việc "Thiếu Khanh đại nhân bị nữ nghi phạm tát một bạt tai".

Thường Dung chợt nhớ đến dấu bàn tay trên mặt Thẩm Tinh Hà. Phương Tiểu Khởi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà dám đánh ái đồ của Thường đại tướng quân?! Lão tướng quân nổi trận lôi đình: "Mau dẫn ta đi gặp nàng!"

Ngục tốt vội vàng can ngăn: "Lão gia bớt giận, Thẩm Thiếu Khanh có lệnh, đây là trọng phạm, ngoài bản thân ngài ấy ra thì không cho phép bất kỳ ai thẩm vấn."

Thẩm Tinh Hà quả thực có hạ lệnh này, nhưng đó là vì người khác không hiểu tật "đυ.ng vào là đánh người" của Phương Tiểu Khởi, không muốn gây ra thương vong không đáng có. Còn câu "đây là trọng phạm" là do ngục tốt tự suy diễn thêm.

Thường Dung sa sầm mặt, giơ giơ lọ thuốc nhỏ trong tay: "Lão phu không thẩm vấn, chỉ đưa cho nàng chút đồ, đây là do Thẩm Thiếu Khanh các ngươi dặn dò."

Ngục tốt thấy là lọ thuốc, trong lòng giật mình. Thầm nghĩ: Chẳng lẽ Thẩm Thiếu Khanh bảo sư phụ đưa thuốc độc cho Phương Tiểu Khởi, ban chết cho nàng?!

Từ trước đã nghe đồn Thẩm nhị công tử tính tình cổ quái, ít khi kết giao với ai. Từ khi nhậm chức ở Đại Lý Tự một tháng nay, quả nhiên hắn luôn tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng, không phải là cấp trên dễ gần. Hôm nay, càng là có thêm lĩnh ngộ sựcó thù tất báo, thủ đoạn độc ác của đối phương!

Tên ngục tốt do dự, định khuyên can, nhưng thấy gương mặt đầy nếp nhăn của lão tướng quân hằn sâu như vết đao khắc, lại càng thêm hung tợn đáng sợ, hắn không khỏi run lẩy bẩy. Hắn hiểu rõ sự đen tối của chốn quan trường, nếu ngăn cản thì e rằng mạng nhỏ của mình cũng khó giữ. Tiểu nha đầu kia số phận đã định, ai bảo cả gan làm loạn chứ?

Hắn đành phải dẫn đường, đưa Thường Dung đến phòng giam của Phương Tiểu Khởi rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài, sợ chứng kiến cảnh đầu độc mà mang họa sát thân.

Thường Dung như một ngọn tháp sắt đứng trước phòng giam, lấy lại khí thế của mười mấy năm trước trên chiến trường, hung hăng nhìn qua song sắt.

Thấy một người quỳ úp mặt vào góc tường bên trái, quay lưng lại với cửa, mông chổng lên, lẩm bẩm vào góc tường: "Ngoan nào, trả vòng tay cho ta, chia cho ngươi một nửa cơm tù, được không?"

Thường Dung ngạc nhiên, ho khan một tiếng. Phương Tiểu Khởi bỗng giật mình, quay đầu nhìn lão nhân oai vệ ngoài cửa. Thường Dung nhướng mày, giọng như chuông đồng: "Ngươi chính là Phương Tiểu Khởi đã đánh ái đồ của ta?"

Phương Tiểu Khởi ngơ ngác: "Xin hỏi ái đồ của ngài là ai?"

Thường Dung: "Tất nhiên là Thẩm Tinh Hà!"

Nàng chợt hiểu ra, hóa ra là phụ huynh đến hỏi tội. Nàng vội vịn tường đứng dậy, chắp tay thành khẩn: "Ồ... xin lỗi, ta không cố ý xúc phạm."

"Ngụy biện!"
« Chương Trước