Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Hà Bạch Lộ Khởi

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tay Thẩm Tinh Hà cứng đờ giữa chừng, bực bội thu lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi thật sự có bệnh không cho người khác chạm vào sao?"

Nàng gật đầu lia lịa: "Dân nữ nào dám lừa dối đại nhân? Ta từ nhỏ đã như vậy, trừ nương ta ra, bất kể ai đυ.ng vào ta đều không nhịn được mà đánh người ta! Ta thật sự không cố ý đánh ngài, nhưng quả thật không kìm được tay mình!"

Thẩm Tinh Hà nhíu mày: "Nếu bị ép buộc, sẽ ngất đi giống như vừa rồi?"

Phương Tiểu Khởi cười trừ: "Đúng vậy."

"Sao lại có chuyện như vậy?"

Nàng cụp mắt xuống, lẩm bẩm: "Chỉ là... chỉ là bệnh từ nhỏ."

Thẩm Tinh Hà thấy nàng không muốn nói nhiều, việc này lại không liên quan đến vụ án nên không truy hỏi thêm. Hắn quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn: "Cần phải nhốt ngươi vào ngục, đi theo ta."

Phòng thẩm vấn nằm ngay trong nhà giam, vừa rồi để thẩm vấn Phương Tiểu Khởi, sợ người đông mắt tạp, các ngục tốt đều bị đuổi đi thật xa, nên giờ Thiếu Khanh đại nhân chỉ có thể tự mình áp giải nghi phạm.

Nghe đến phải vào tù, Phương Tiểu Khởi hoảng hốt: "Đại nhân, không đến mức đánh chết chứ?"

Thẩm Tinh Hà hừ một tiếng: "Nếu bản quan mà kiện ngươi, vài chục trượng là chắc chắn có, chịu được hay không còn tùy thuộc vào thể trạng của ngươi!"

Hắn nghiêng mặt, đường nét gương mặt dưới ánh đèn mờ ảo của phòng thẩm vấn hiện lên nét lạnh lùng, chỉ có dấu tay vẫn còn rõ ràng, "Hiện tại giam ngươi là vì tình tiết vụ án chưa rõ ràng. Nếu ngươi không hợp tác, bản quan sẽ đi kiện ngươi!"

Nàng gật đầu lia lịa: "Hợp tác, hợp tác, dân nữ sẽ toàn lực hợp tác!" Vừa nói vừa khập khiễng theo sau.

Thẩm Tinh Hà tự thấy đã ra oai đủ rồi liền khoanh tay dẫn đường phía trước, đưa Phương Tiểu Khởi vào một phòng giam.

Trước khi rời đi, hắn do dự một chút rồi cảnh cáo trước: "Chắc ngươi cũng không chạy ra khỏi phòng giam được, ta sẽ cởi trói cho ngươi, ngươi không được đánh bản quan nữa!"

Phương Tiểu Khởi vội vàng nói: "Dân nữ sẽ cố gắng kiềm chế."

Thẩm Tinh Hà: "..." Không dám đảm bảo, chỉ là cố gắng thôi sao?!

Thẩm Tinh Hà đưa ngón tay ra, cẩn thận không chạm vào tay Phương Tiểu Khởi, cởi dây trói, rồi cảnh giác lùi lại nhanh chóng.

Lần này không khiến Phương Tiểu Khởi phát bệnh, hơn nữa cánh tay nàng đã bị trói đến tê dại, nhất thời không thể nhấc lên, nói gì đến đánh người.

Thẩm Tinh Hà đi đến cửa phòng giam, bỗng quay đầu nhìn nàng, trong mắt có chút nghi hoặc: "Ta đã từng gặp ngươi ở đâu chưa?"

Phương Tiểu Khởi giật mình, theo bản năng phủ nhận: "Không, chưa từng."

Hắn lại nhìn nàng một cái nhưng vẫn không nhớ ra điều gì nên bảo ngục tốt khóa cửa lại rồi bỏ đi.

Phương Tiểu Khởi cảm thấy toàn thân bủn rủn, dựa vào bức tường lạnh lẽo từ từ ngồi xuống đất, ngón tay phải nhẹ nhàng xoay chiếc vòng tay đan trên cổ tay trái, nhớ lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi sáu năm trước.

Lúc đó hắn rất khác bây giờ, tuy trên người mang theo mệt mỏi có thể nhìn thấy cùng những vết thương không thể nhìn thấy, nhưng vẫn còn khí phách tươi sáng của thiếu niên.

Sau khi đến kinh thành, nàng mới dần biết được, Thẩm Tinh Hà là nhị công tử của phủ Trưởng công chúa, là ngoại sanh của đương kim Thánh thượng. Nương của hắn là Văn Nghi trưởng công chúa, cha là Thượng thư Hình bộ, bản thân hắn không lâu trước vừa mới được đề bạt lên làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, quan tứ phẩm.

Hắn của hiện tại đã không còn là thiếu niên năm nào, giờ đây khí chất lạnh lẽo trên người hắn khiến người khác phải tránh xa ba thước, sự kiêu ngạo trong xương cốt khiến người ta khó mà với tới.

Hắn là một quý tộc, là hoàng thân quốc thích danh xứng với thực. Còn nàng chỉ là một nô tịch dân đen giãy giụa trong vũng bùn, là loại kiến hôi mà quý tộc như hắn khinh thường không thèm liếc mắt.

Có gặp thì đã sao?

Hai tên ngục tốt, một béo một gầy đang thong thả tuần tra dọc hành lang, nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tinh Hà, tên béo nói: "Ồ, Thiếu Khanh mới nhậm chức của chúng ta quả là hăng hái."

Tên gầy cười khẩy: "Quan mới nhậm chức, hăng hái ba hôm thôi! Vụ án mà Hình bộ không phá được thì một tên bất tài như hắn, có thể điều tra ra cái rắm gì! Thẩm nhị công tử chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, cứ chờ xem, không bao lâu nữa nhị công tử chán rồi thì sẽ phủi mông bỏ đi à!"
« Chương TrướcChương Tiếp »