Chương 17: Liều một lần vậy!

Giang Khiếu Thiên đoán không sai!

Đúng là Giang Hàn đã trở về trấn Giang gia, đạn tín hiệu cũng là do thành viên trong đội tuần tra săn bắt bắn, chính là để nhắc nhở người trong dòng họ Giang gia tăng cường phòng bị, thu hút người trong dòng họ đến cứu viện.

Trên thực tế, Giang Hàn đã xuống núi vào buổi trưa.

Hắn cố tình gϊếŧ chết hai thành viên trong đội tuần tra săn bắt bắn là để dụ nhóm người Giang Khiếu Thiên lên núi tìm kiếm đuổi bắt hắn.

Sau khi hắn nghe thấy thành viên trong đội tuần tra săn bắt bắn nói rằng Giang Khiếu Thiên lên núi thì đã quyết định lén lút xuống núi đến trấn Giang gia cứu Giang Lý.

Giang gia có bốn cường giả cảnh giới Huyền U, trong đó tộc trưởng bế quan đánh vào cảnh giới Sơn Hải, Đại trưởng lão bị bệnh liệt giường, Nhị trưởng lão ở thành Vân Mộng. Người duy nhất trong tộc có cảnh giới Huyền U là Tam trưởng lão Giang Khiếu Thiên cũng lên núi.

Điều này quả thật là cơ hội ngàn năm có một, nếu có thể cứu được Giang Lý thì hắn có thể đưa Giang Lý cao chạy xa bay, dù sao thì hắn có Xuyên Sơn Thuật thần thông, không ai có thể ngăn cản được.

Sau khi đến trấn Giang gia, Giang Hàn không lập tức ra tay ngay mà kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Sau khi trời tối, hắn mới thi triển Xuyên Sơn Thuật đi lại dưới lòng đất, sau đó căn cứ theo phương hướng dự đoán, chui ra từ nơi gần nơi Giang Lý bị nhốt.

Có điều hắn đã vồ hụt.

Giang Lý đã bị Tam trưởng lão đưa đến viện của trưởng lão, tiểu viện này trống trơn.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải ra tay, sau khi lặng lẽ chế ngự một thành viên trong đội tuần tra săn bắt bắn, mới hỏi được nơi Giang Lý bị nhốt.

Để đề phòng sơ sót, hắn trực tiếp đưa người đó đi gặp Diêm Vương.

Đáng tiếc là hắn vẫn chưa đến viện trưởng lão thì một ánh lửa đã bay lên không trung, sau đó tia lửa bắn ra giữa không trung.

Có vẻ như vận may của hắn khá kém, có lẽ là thi thể của thành viên của đội tuần tra săn bắt đã bị phát hiện…

Nhìn pháo hoa nở rộ giữa không trung, khuôn mặt Giang Hàn đầy bối rối.

Đi?

Hay là đánh?

Viện trưởng lão ở ngay trước mặt, cách nơi ở của tộc trưởng Giang gia không xa, lỡ như kinh động đến tộc trưởng Giang gia thì khó mà tưởng tượng được hậu quả.

Phải biết rằng tộc trưởng của Giang gia là cao thủ cảnh giới Huyền U tầng chín, gϊếŧ hắn tuyệt đối không cần đến chiêu thứ hai.

“Liều một lần vậy!”

Khuôn mặt Giang Hàn lộ vẻ kiên quyết, đã đến bên ngoài viện trưởng lão rồi, sắp được gặp Giang Lý rồi, hắn không cam lòng cứ thế rời đi như vậy.

Hắn quyết định đánh cược một lần, đánh cược tộc trưởng Giang gia đang bế quan, sẽ không bị kinh động.

Giang Hàn không lẩn trốn nữa, hắn tung người nhảy lên trên tường viện.

Hắn đưa mắt nhìn ra xa, nhanh chóng khóa chặt một chỗ, bởi vì ở đó có rất nhiều người, có lẽ đó là nơi Giang Lý bị nhốt.

Sau khi chắc chắn phương hướng, Giang Hàn không hề do dự đi về phía bên trái của viện, đây là tuyến đường nhanh nhất.

“Giang Hàn!”

Hai bên cửa viện đốt đuốc, lúc này đang có mấy người đứng canh trước cửa, người dẫn đầu là Giang Long.

Nhìn thấy Giang Hàn nhanh chóng lao đến, sát ý lóe lên trong mắt Giang Long, trường kiếm trong tay ngay lập tức được rút ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng nói: “Thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa cứ bước vào, nếu ngươi đã đến đây rồi thì đừng hòng rời đi nữa!”

Giang Hàn vừa nhanh chóng tiến về phía trước vừa nhìn đám người Giang Long từ xa: “Ta chỉ muốn đưa Giang Lý đi, đừng ép ta đại khai sát giới, cút đi!”

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hơi lo lắng, mấy ngày nay Giang Hàn đã gϊếŧ đỏ mắt, đã có rất nhiều người chết trong tay hắn.

Trong mắt mọi người, Giang Hàn không còn là thiếu niên chất phác yếu đuối dễ bị bắt nạt nữa mà đã biến thành một sát thần, một ma đầu.

“Cùng tiến lên, gϊếŧ hắn ta!”

Giang Long gào lên, xông lên đầu tiên.

Những người đằng sau nghiến răng nghiến lợi xông lên. Tuy trong lòng sợ hãi nhưng Giang Hàn đã gϊếŧ đến viện trưởng lão rồi, bọn họ không thể để hắn bỏ chạy như vậy, nếu không đến lúc đó không thể báo cáo với Tam trưởng lão.

“Gϊếŧ…”

Giang Long dùng một loại huyền kỹ, trường kiếm như thủy triều mãnh liệt, không ngừng đâm về phía Giang Hàn.

Giang Hàn hét lên, thân hình nhảy cao, tránh khỏi sự tấn công của Giang Long, ngay sau đó treo lơ lửng giữa không trung.

Đây là một loại phương pháp chiến đấu mới mà Giang Hàn vừa nắm bắt, di hình đổi ảnh giữa không trung. Bóng dáng như vậy đứng yên giữa không trung, có thể thu hút sự chú ý của kẻ địch, khiến kẻ địch theo bản năng chấn động ngạc nhiên, phản ứng chậm hơn một chút.

Bản thể Giang Hàn xuất hiện bên cạnh một người, giơ đao ra chém bay người đó.

Giang Hàn không hề nương tay, những ngày này nói với hắn rằng nếu không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì tuyệt đối không được thủ hạ lưu tình.

Nhân từ với kẻ địch thì người chết sẽ là bản thân.

Vù!

Thân hình hắn xông về phía bên trái, trường đao như sao băng quét qua, trực tiếp lấy đi đầu lâu của một người khác, người đó sợ hãi liên tục lùi ra phía sau, nhóm người Giang Long cũng rối rít đến tiếp viện.

Tuy nhiên… Thân hình của Giang Hàn lại đột nhiên đứng yên.

Hắn lại thi triển thần thông di hình đổi ảnh, bản thể nhanh chóng xuất hiện sau lưng thành viên đội tuần tra săn bắt bắn, một đao gϊếŧ chết.

Trong nháy mắt, Giang Hàn đã gϊếŧ chết hai người, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, Giang Hàn quá mạnh, gϊếŧ cảnh giới Tử Phủ như gϊếŧ chó.

“Cố chịu đựng, viện quân sắp đến rồi!” Giang Long lại vung kiếm lần nữa, đồng thời hét lên: “Giang Hàn ở đây!”

“Chết đi!”

Giang Hàn nhìn chằm chằm vào Giang Long, di hình đổi ảnh xuất hiện bên trái sau lưng Giang Long.

Giang Long phản ứng rất nhanh, lập tức thi triển thân pháp né tránh, dù như vậy, sau lưng vẫn bị chém một đao.

Giang Long giơ kiếm đâm ngược lại, nhưng khi hắn ta đâm vào thân thể của Giang Hàn, chợt nhận ra đó lại là cái bóng, sau lưng lại vang lên tiếng xé gió.

“Ầm!”

Hắn ta cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn truyền tới sau lưng, cả cơn đau dữ dội.

Trong lòng hắn ta run rẩy, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng, bởi vì hắn ta biết rằng nhát đao này sẽ lấy mạng của hắn ta. Lục phủ ngũ tạng của hắn ta đã vỡ nát, hắn ta cố hết sức hét lên: “Cùng chết đi!”

Giang Long không quan tâm, trở tay dùng sức đâm trường kiếm vào Giang Hàn đang ở phía sau, hoàn toàn liều mạng.

Ầm!

Đôi mắt của Giang Long đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Giang Hàn, trường kiếm dễ dàng xuyên qua thân thể Giang Hàn, hắn ta lại chém hụt lần nữa.

Sau đó, thân thể của hắn ta nặng nề ngã trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào cái bóng đang chậm rãi biến mất. Trong đôi mắt tràn đầy hận ý và không cam lòng. Dần dần, thế giới trong mắt hắn ta trở nên tối tăm…

Giang Long đã chết!

Giang Long có chiến lực mạnh nhất mà cũng bị Giang Hàn dễ dàng gϊếŧ chết, bọn họ ở lại đây cũng khó thoát khỏi cái chết, những người còn lại đã bị dọa vỡ mật, xoay người bỏ chạy.

Giang Hàn không tiếp tục đuổi gϊếŧ, một chân đạp bay cửa lớn, chạy vào trong viện.

Có điều trong đại sảnh trống rỗng, không có một ai, hắn lo lắng gào lên: “Giang Lý, muội ở đâu? Giang Lý, muội ở đâu?”

Không có người nào trả lời hắn, giọng nói của hắn vang vọng trong đại sảnh trưởng lão trống trải.

“Giang Lý, Giang Lý!”

Giang Hàn lạc giọng gào lên, giơ cây đuốc đá bay cửa của từng gian phòng, có điều… Hắn đã tìm khắp một lượt nhưng vẫn không thấy Giang Lý đâu.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên xa xa, còn có cả tiếng gào thét huyên náo.

Giang Hàn biết rằng mình không còn thời gian nữa, vừa nãy hắn liên tục thi triển di hình đổi ảnh, hao tổn rất nhiều sức lực, thời gian suy nhược của thần thông Cuồng Bạo Chi Lực cũng sắp đến rồi.

Hắn thẳng thừng ném cây đuốc lên giường, sau đó phá cửa sổ xông ra, tìm một nơi đất xốp bí mật rời đi.

“Sao vậy? Sao lại ầm ĩ thế?”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên ở biệt viện bên cạnh chạy đến bên này, nhìn thấy căn phòng bốc cháy, lập tức cao giọng hét lên: “Cháy rồi, mau đi lấy nước dập lửa!”

Giang Hàn liếc nhìn, sát khí nhất thời tăng vọt, người này chính là người phụ nữ trông chừng Giang Lý.

Hắn nhớ rõ ràng rằng Giang Lý bị bà ta kéo đi một cách thô bạo và cả tiếng bạt tai vang lên.

“A?!”

Thân thể Giang Hàn xuất hiện trước mặt người phụ nữ đó, người phụ nữ đó vẫn đang kêu lên, giật cả mình khi nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện trước mặt, lập tức kêu lên.

Phù!

Trường đao trong tay Giang Hàn thẳng thắn đâm ra, khiến tim người phụ nữ ngừng đập, cuối cùng hắn thi triển Xuyên Sơn Thuật chui xuống lòng đất và biến mất không thấy tăm hơi.