Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Hải

Chương 44: - Chờ đợi đã lâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phòng khách của trang trại sau bữa ăn tối hiện có năm người trong đó.

Rena và Sebastian, đối diện họ là Kiba và Sherry. Người cuối cùng, ngồi giữa hai nhóm chủ và khác, vô cùng tự nhiên bình thản uống trà như không liên quan gì đến mình chính là Stellar.

Kiba thật sự rất muốn mời Stellar đi ra ngoài, vì cái này đúng là không liên quan gì đến cô nàng thật. Nhưng mà nghĩ lại trên cương vị người đại diện cho Thánh tộc, thiết nghĩ ít ra họ cũng nên biết chuyện gì đang xảy ra trên lãnh địa của mình chứ. Dù sao thì Kiba và Sherry cũng không có ý định giấu diếm.

"Chúng ta có thể bàn chuyện nghiêm túc rồi chứ nhỉ ?" – Rena lên tiếng.

Sherry gật đầu, còn Kiba thì gãi đầu.

"Tôi, Rena Lucian Asha thay mặt cho công tước Lucian mời ngài Kiba đến làm việc cho chúng tôi tại thành phố Gnanad." – Rena nghiêm túc nói.

Chà, lai lịch không nhỏ nghe, Kiba tặc lưỡi. Công tước Lucian chẳng phải là anh trai của đương kim hoàng đế vương quốc Asha sao ? Nói vậy con nhóc lanh chanh trước mặt này lại là quận chúa hàng thật giá đúng, cháu ruột của hoàng đế đấy.

Sherry không có vẻ gì là bất ngờ trước thông tin này, hoặc ít ra là cô không để lộ ra. Vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi, cô trả lời Rena.

"Vấn đề này trang trại Sherry hoàn toàn không có ý kiến. Tất cả tùy thuộc vào quyết định của anh Kiba."

Mặc dù rất nhỏ nhưng Kiba vẫn nhận ra được một chút lo lắng trong lời nói của Sherry. Thật tình, cô nàng này vẫn còn sợ mình sẽ đi sao. Đúng là phụ nữ thích lo ngại không đâu. Anh cười thầm rồi nghiêm túc trả lời Rena.

"Xin thứ lỗi, hiện tại tôi không có ý định rời khỏi nơi này."

Một nụ cười nhỏ rất khó nhận ra thoáng qua khuôn mặt của Sherry. Stellar thì tò mò nhìn Kiba, không ai rõ cô đang nghĩ gì trong đầu.

"E hèm... anh có thể chờ tôi nói thêm về điều kiện và ưu đãi trước khi từ chối không ?" – Rena hắng giọng.

"Không cần đâu !" – Kiba lắc đầu kiên quyết. "Tôi là con người rất dễ thỏa mãn, hiện tại tôi vô cùng vừa lòng với hoàn cảnh sinh hoạt của mình."

Thấy sự thất vọng trên khuôn mặt Rena, Kiba cười tiếp lời.

"Tuy nhiên, nếu như thứ cô cần là một đại sư kim hoàn có khả năng gia công đá quý tạo hình đẹp đẽ thì ngược lại tôi có thể giúp cô."

Vừa nói anh vừa lấy ra một chồng giấy da khác, giống hệt như thứ mà anh đã đưa cho lão Lin của thương hội Lexus. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người anh đẩy nó đến trước mặt Rena.

Rena vội cầm lên và nhìn sơ qua. Mắt cô sáng lên, mặc dù không có kiến thức chuyên môn như lão Lin nhưng cô cũng có thể nhận ra đây là gì. Cô ngẩng đầu lên hỏi.

"Đây là..."

"Là kỹ thuật mài đá quý của tôi cùng nguyên tắc kỹ thuật của nó." – Kiba gật đầu. "Cô có thể đưa cho những đại sư kim hoàn của mình, tin chắc sẽ có thể nắm được kỹ thuật này nhanh chóng."

Đừng nói Rena và Sebastian, ngay cả Sherry đang ngồi cạnh Kiba cũng giật mình nhìn anh một cách không tin được. Stellar lại càng cường điệu hơn, cô mở to đôi mắt đẹp của mình ra. Đây cũng là lần đầu cô nhìn anh mà không toát ra chút nào cảm giác đối địch.

"Anh muốn đổi lại cái gì ?" – Rena lên tiếng, sau khi cúi đầu suy nghĩ một lúc.

"Xem như là quà gặp mặt của tôi dành cho quận chúa Rena đi." - Kiba nhún vai cười nói.

Rena ngớ người ra. Như vậy cũng được sao, hắn ta có biết giá trị của thứ này không vậy ? Nói thật ra so với món đồ trang sức mà cô mua thì hơn rất nhiều lần. Đây chính là bí quyết để làm ra những viên đá quý tuyệt đẹp và có được hiệu quả kình lực mạnh đó. Với những thế lực lớn thì thậm chí dùng từ vô giá để hình dùng cũng không sai.

Stellar lại càng bất ngờ hơn, cô vốn cho rằng tên này là một kẻ rất ích kỷ sau sự kiện móng vuốt Falco kia. Khổ thân Kiba, cô bé thậm chí còn không biết một chiếc móng vuốt của Thánh tộc chính là do anh tặng đấy. Nếu có Sharty hoặc Vân ở đây thì cả hai sẽ không có ai ngạc nhiên cả. Đến móng vuốt Thần thú còn đem tặng được thì cái này cũng thế thôi. Gì chứ tặng quà giá trị bắt quan hệ là việc Kiba rất thích làm đấy.

Sau khi nhìn kỹ Kiba để khẳng định anh hoàn toàn nghiêm túc, Rena nhìn qua Sebastian như muốn hỏi ý. Ông lắc đầu, thể hiện việc này hoàn toàn do cô tự quyết định ông không muốn chen vào.

Cuối cùng Rena ngẩng đầu lên đối mặt với Kiba và nở một nụ cười.

"Được ! Cảm ơn anh, chúng tôi sẽ không bao giờ quên phần tình cảm này."

Cảnh này hình như hơi quen thì phải, Kiba bất chợt nhớ lại phản ứng của Vân lúc đó. Anh mỉm cười, đột nhiên nhận ra nụ cười lúc này của Rena mới dễ thương làm sao. Đây có thể là nụ cười chân thật đầu tiên anh nhận được từ cô nhóc láu lỉnh này đấy.

"Nếu tôi đoán không lầm, thương hội Lexus hẳn cũng có thứ này ?" – Rena nheo mắt hỏi lại.

Quá thông minh, Kiba than thầm. Anh gật đầu, dù sao như đã nói anh đâu có mà phải giấu diếm. Nói cho cùng, anh đưa cho thương hội Lexus là để hoàn trả những giúp đỡ của họ đối với Sherry và anh, ngoài ra cũng một phần là để đổi lấy thông tin về thủy tinh năng lượng mà Kiba đang cần. Còn Rena thì trong suy nghĩ của Kiba cô đã bỏ ra hơn 5000 đồng vàng để mua sản phẩm của anh rồi, đó cũng xem như một sự giúp đỡ rất lớn đối với anh và trang trại Sherry. Phần thông tin kỹ thuật này coi như là khuyến mãi kèm theo đi.

"Thế còn Thần tộc ?" – Rena gặng hỏi.

"Hẳn là cũng đã có..." – Kiba nói.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng giật bắn người. Kiba đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực lớn phát ra từ Stellar đang dồn lên người anh. Sherry nhìn anh với vẻ không tin được, còn Rena thì phát ra ánh mắt vô cùng thiếu thiện cảm.

"...trong giấc mơ hàng đêm của họ, ý tôi là vậy." – Kiba vội nói tiếp.

Anh toát mồ hôi, nói đùa có chút thôi mà có cần phải như vậy không. Dân hành tinh này chẳng có óc khôi hài tí nào cả.

-----

Tiễn Rena và Sebastian đi, Kiba và Sherry cùng quay lại vào nhà.

Với tình hình hiện tại, trừ khi thương hội Lexus và thế lực của công tước Lucian không giữ kín bí mật bị Thần tộc thò tay vào, nếu không thì sắp tới công nghệ mài đá quý này sẽ khiến cho thương hội Thiên Địa nói riêng và Thần tộc nói chung khó ở lắm đây. Kiba đắc ý nghĩ thầm, mặc dù trước giờ anh chưa bị thua thiệt gì bởi Thần tộc mà trái lại còn gây hại cho chúng nhiều nhưng dù sao anh vẫn không ưa gì chúng cả. Dám chơi với ông thì phải sẵn sàng chịu thua thiệt nhé mấy cưng.

Khi Kiba còn đang định đi về phía phòng mình thì anh lại phát hiện Sherry đã ôm chặt cánh tay anh. Anh nhìn cô dò hỏi.

"Chưa ngủ được đâu, anh còn một việc rất quan trọng cần phải làm nữa." – Sherry nhìn anh đầy khıêυ khí©h.

Không phải chứ, mới đi xa về mà lại giở trò ngay là sao. Ít ra cũng phải cho người ta thời gian nghỉ ngơi chút đã chứ. Trong khi Kiba còn đang bối rối không biết phải từ chối khéo đề nghị của Sherry thế nào thì anh đã bị cô đẩy vào trong phòng khách.

Bên trong phòng khách lúc này Sharty đã ngồi đợi sẵn, trên tay là hai chiếc hộp da thú. Stellar vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ như chưa từng đứng dậy, trong mắt cô có một chút trông đợi.

"Chẳng phải anh muốn tặng quà gì đó cho chúng tôi sao ?" – Sherry cố nhịn cười nói với Kiba. Cô đá lông nheo trêu ghẹo. "Hay là anh đang nghĩ đến chuyện khác ? Chuyện đó thì cũng được thôi, nhưng mà liệu tình huống có thích hợp chưa ?"

Kiba dở khóc dở cười. Té ra hai cô nàng này nhịn không nổi muốn thấy món đồ trang sức của mình rồi. Khổ thân, chắc bữa giờ hai người trông đợi anh về lắm đây.

"Ủa, hình như có ai đó đã mở hai cái hộp này ra trước rồi ?" – Kiba cầm hai cái hộp và nói. Không sai, anh nhận ra có người khác ngoại trừ anh đã động vào chúng rồi.

Sherry và Sharty đồng loạt ngước nhìn lên trời, ra vẻ cảm thấy cái trần phòng khách hôm nay có gì đó đặc biệt hấp dẫn hai cô nàng. Kiba nhếch mép, còn tưởng hai cô nàng này biết nhẫn nhịn lắm chứ, thì ra cũng đã len lén mở ra xem trước rồi. Thật tình.

Kiba mặc kệ, anh mở hai chiếc hộp và lấy hai món đồ trang sức ra. Chiếc vòng tay xinh xắn vô cùng vừa với cổ tay của Sharty, làm cho đôi tay búp măng của cô trông càng trắng trẻo thon thả hơn.

Về phần Sherry, cô chỉ đứng im ngước đầu lên, tay vén bộ tóc dài của mình rồi nhìn anh chờ đợi. Kiba cười nhẹ, sau đó bước đến sau lưng và tự mình đeo chiếc vòng cổ lên cho cô. Đứng từ góc độ phía sau này nhìn xuống, một khung cảnh trắng bóc như tuyết đập vào mắt của Kiba. Không quá to, kích cỡ hoàn hảo và căng tròn hấp dẫn, anh nuốt nước bọt. Hèn gì vòng cổ được xưng tụng là nữ hoàng của đồ trang sức, đàn ông lúc nào cũng nhăm nhe mua vòng cổ rồi tự tay đeo lên cho các quý cô quý bà. Trí tuệ của nhân loại quả thật là siêu việt, có thể đem âm mưu đen tối giấu kín vào bên trong một hành động vô cùng tao nhã quý phái như vậy. Từ nay anh thề chỉ làm vòng cổ thôi, không làm thứ gì khác nữa. Đây xem như sẽ là một đóng góp của anh cho đàn ông trên hành tinh này đi, Kiba nghĩ thầm.

Hai món đồ trang sức rõ ràng không còn là bí mật với Sherry và Sharty, tuy nhiên bây giờ chính thức được anh tặng và đeo lên người vẫn khiến cho hai cô gái vui vẻ, mắt sáng lên hạnh phúc. Kiba cũng cảm thấy vui vui, dù sao tất cả đều là do chính tay anh làm ra đấy.

Stellar im lặng ngồi một bên và nhìn không rời mắt hai món đồ trang sức. Kiba liếc nhìn cô, nhận ra một cảm xúc giống như là hâm mộ toát ra từ trong mắt. Khổ thật, mặt lúc nào cũng vô cảm bắt người ta phải nhìn vào mắt để phân tích cảm xúc là sao.

Anh để ý thấy Stellar hoàn toàn không có món đồ trang sức nào trên người. Kiba tự nhủ sắp tới khi có thời gian nhất định sẽ làm cho cô bé một món thật đẹp. Cho dù cô bé có ghét anh thì sao, về phần anh thì anh thực sự rất có thiện cảm với Stellar.

Còn về phần món trang sức cho cô bé, tất nhiên phải là một cái vòng cổ rồi. Kiba không muốn phá bỏ lời thề mới vừa tuyên bố cách đâu không lâu.

-----

Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Kiba dậy sớm và cùng tập luyện với các thành viên đội ăn hại.

Phải công nhận chỉ sau thời gian không dài luyện tập mà thể chất và khả năng của các đội viên đã tăng cường vượt bậc. Kiba ngạc nhiên suy nghĩ, có thể nào lượng nguyên lực dày đặc trong không khí này cũng góp phần hỗ trợ không. Giả thuyết này có vẻ hợp lý, khi cơ thể đạt đến mức cực hạn thì nguyên lực sẽ thông qua hơi thở đưa vào trong cở thể và bồi bổ giúp cho cơ bắp nhanh chóng phục hồi và phát triển hơn. Lúc trước Kiba chẳng phải cũng nhờ vậy nên mới tăng trưởng nội kình một cách nhanh chóng sao ? Mặc dù một bên là thể chất, một bên là nội kình, nhưng không thể nghi ngờ hiệu quả của không khí có mật độ nguyên lực đậm đặc này.

Các đội viên đã hoàn thành gần xong phần tập luyện buổi sáng. Kiba cảm nhận được các cô gái cũng đã thức dậy và đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp. Sáng nay hẳn cuối cùng anh cũng sẽ được ăn món mà anh trông đợi đã lâu, trứng ốp-la. Nghĩ đến quả trứng to kia Kiba liếʍ mép, để xem giá trị của 50 đồng vàng đến mức nào.

Bốn cô gái, tính cả Hoàng Cầm trong đó đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho ba mươi người sống trong trang trại. Sherry có nói với Kiba cô đã liên hệ với dân làng Nevile và bắt đầu từ tuần sau họ sẽ cho người đến hỗ trợ việc bếp núc cũng như dọn dẹp cho trang trại với mức chi phí phù hợp. Dù sao thì những người phụ nữ hay các cô gái còn nhỏ ở nhà cũng sẽ tìm việc gì đó trong thị trấn để làm kiếm thêm thu nhập thôi, không bằng làm luôn cho người quen.

Nói là bốn người, nhưng thật ra chính xác thì chỉ có Sherry, Sharty và Hoàng Cẩm là bận bịu nấu nướng. Về phần Stellar thì ngoài việc phụ giúp đưa dụng cụ ra cô chẳng làm được gì cả. Truyền nhân của Thánh tộc từ nhỏ đã có người phục vụ chu đáo, về chuyện nội trợ thì Stellar hoàn toàn mù tịt.

Sợ Stellar cảm thấy mình vô dụng, Sharty quyết định chỉ cho cô nấu nướng. Trước hết cứ bắt đầu bằng việc rửa rau quả rồi gọt vỏ trước đi. Thế là Stellar ngồi cắm cúi gọt khoai, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

Phụt. Việc gì phải đến tất nhiên sẽ đến. Con dao trên tay Stellar cứa vào ngón tay, một tia máu tươi văng ra...

...rơi đúng ngay vào quả trứng to đang để sẵn trong bếp, chuẩn bị trở thành món ăn chính sáng nay.

Sột một tiếng, tất cả máu trên vỏ trứng ngay lập tức được hút sạch không còn dấu vết.

Bên ngoài sân huấn luyện, Kiba bỗng nhiên giật mình đứng bật dậy. Anh vừa cảm nhận được một tia nội kình, mặc dù rất yếu ớt nhưng chính xác không sai vào đâu được, phát ra từ phía nhà bếp.

Chính xác hơn, là phát ra từ quả trứng đó.

"Chẳng lẽ là..." – Kiba run run lên tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.

Thật sự là không có chuyện gì muốn đi theo cách anh dự định cả sao ? Món ốp-la của tôi... Kiba vừa lau nước mắt vừa nhanh chóng phi thân về hướng nhà bếp, miệng la lớn.

"Tráng sĩ hãy dừng tay !!!"
« Chương TrướcChương Tiếp »