Chương 9

Hạ An rất ngạc nhiên, trên thế giới này lại có người không tiếp nhận một con búp bê đáng yêu như vậy sao? Nhưng nhìn vào vẻ ngoài của Alex, anh ta có vẻ là người lai Á - Âu, lúc nào cũng đeo một cặp kính gọng đen dày, để tóc húi cua, hơi gầy gò, phải nói là ngoại hình rất bình thường, quả thực không thể nhìn ra là tay đua xe số 1, cho nên Hạ An đoán rằng anh ta là một kẻ theo hệ cấm dục, nhất định một ngày nào đó sẽ ăn thịt búp bê.

Phòng làm việc trở nên yên tĩnh, người đàn ông ở bàn làm việc nhìn vào máy tính xách tay, Daisy cũng nhìn chằm chằm anh ta, bầu không khí thật kỳ lạ. Hạ An đứng đó một lúc, cảm thấy xấu hổ, lặng lẽ đi ra ngoài.

Biệt thự được xây dạng gác xép, từ trên cao nhìn xuống, trong phòng khách có một cây thông Noel khổng lồ, trước đó khi mới bước vào, cô đã để ý đến. Nó được treo những món đồ trang trí khác nhau, còn có các loại bóng đèn nhỏ nhiều màu sắc tỏa sáng rực rỡ. Bầu trời bên ngoài cửa sổ kịch trần đã hoàn toàn chuyển tối, từng mảng tuyết trắng rơi xuống, trong bóng đêm vô cùng đẹp mắt.

Đi xuống cầu thang, Colin đang trò chuyện với một người đàn ông cao lớn, hắn quay lưng về phía Hạ An, không nhìn thấy được khuôn mặt.

Colin nhìn thấy Hạ An đi xuống cầu thang liền vẫy tay chào.

Cô bước tới, người đàn ông đột nhiên quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một đôi mắt màu xanh đậm. Tựa như có một loại ma thuật nào đó đã hút cô vào. Hạ An nhìn chằm chằm bất động như thể bị ma ám.

Colin ở bên cạnh nói rất nhiều, nhưng cô chỉ nghe được một cái tên.

Tên của người sở hữu đôi mắt xanh đậm: Daniel.

Hắn mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám đậm và quần jean denim, trông rất giản dị. Nhưng điều Hạ An chú ý tới chính là phần ngực của áo len có chút nổi bật, nhìn xuống, dường như có thứ gì đó rất to nằm ở dưới lớp quần jean.

Hạ An cảm thấy mình giống như một kẻ biếи ŧɦái.

Khoảng thời gian sau đó đặc biệt khó khăn đối với Hạ An, toàn bộ tâm trí cô đều tập trung vào Daniel, cô phải khống chế ánh mắt của mình, không để nó hướng về phía hắn. Cho đến cuối buổi, cô không nói được mấy câu, chỉ liên tục ăn như một chiếc máy, không cần biết có ngon hay không, thực là lãng phí tay nghề của đầu bếp cao cấp.

May mà có anh em Daisy, tuy người không nhiều nhưng bầu không khí lại rất náo nhiệt, không có sự lúng túng mà Hạ An lo lắng trước đó, nhưng dù có lúng túng thật thì cô cũng không để tâm, giờ khắc này cô không còn suy nghĩ đến những chuyện đó được nữa.