Chương 7

Hàn huyên vài câu Đức phi liền khẩn cấp tỏ rõ ý đồ đến đây:

"Nghe nói Quý phi nương nương hôm qua được hoàng thượng ban thưởng, có một cái vòng tay giá trị rất lớn, xảo đoạt thiên công*, thần thϊếp kiến thức thiển cận không biết nương nương có thể cho thần thϊếp có cơ hội chiêm ngưỡng hay không?"

{* Ý của câu thành ngữ này chỉ sự khéo léo của con người, làm ra được những việc vượt trội hơn cả sức sáng tạo của thiên nhiên.}

Ta suy nghĩ một chút hình dáng vòng tay xảo đoạt thiên công trong miệng Đức phi, trong lòng không khỏi cười một tiếng, trên mặt bất động thanh sắc, vỗ vỗ tay ý bảo Thúy nhi đeo vòng tay.

"Chuyện đó tất nhiên là có thể, nhưng không biết Đức phi muốn chiêm ngưỡng vòng tay vàng, hay là vòng tay bạc, hay là vòng tay đồng bổn cung đang đeo?"

Đức phi nhìn chằm chằm ba cái vòng tay này mấy lần.

Ta nghĩ nàng nhất định phát hiện, cho dù là vòng tay bạc hay là vòng tay đồng kém chất lượng kia, hình dáng đều đẹp hơn vòng tay vàng xảo đoạt thiên công trong miệng nàng.

Trầm mặc trong chốc lát, Đức phi hé miệng cười: "Quý phi nương nương đừng nói giỡn với thần thϊếp nữa, hai cái vòng tay này...... Làm sao so được với vòng tay vàng hoàng thượng ban thưởng.”

Đức phi nghiến răng nghiến lợi nói xong lời trái lương tâm, liền cầm lấy vòng vàng trên bàn lật qua lật lại cẩn thận đánh giá.

Rất nhanh sắc mặt của nàng ta có chút không tốt lắm, bởi vì nàng phát hiện vòng tay vàng này hoàn hảo không tổn hao gì.

Ta uống ngụm trà, bị vị đắng không quen kia kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa lại mất đi vẻ mặt nghiêm trang: "Đức phi nương nương đây là làm sao vậy?"

Đức phi miễn cưỡng cười cười, trong mắt tràn đầy khó tin: "Thần thϊếp không sao, chỉ là...... quá mức thán phục vòng tay vàng này."

“Là thán phục vòng tay vàng này quá xấu, hay là thán phục vòng tay vàng này lại không hỏng?"

Đức phi mãnh liệt ngẩng đầu đối diện với ta, trong mắt tràn đầy hoảng loạn:

"Quý phi nương nương đang nói chuyện gì vậy, đây chính là đồ hoàng thượng ban thưởng, sao có thể xấu được."

“Nhưng nó hỏng rồi. "

Ta chống cằm, không thèm để ý cười cười:

"Còn chiếc vòng trên tay ngươi bây giờ là của trưởng công chúa.”

Đại khái là lượng tin tức quá lớn, Đức phi giống như choáng váng, cầm vòng tay nửa ngày không lên tiếng.

“Ai da, ngươi nói trưởng công chúa sao lại đối xử tốt với ta như vậy? "

Ta lấy ngón tay xoa đi vết nước đọng trên ly, giọng điệu nghiêm trang:

“Cả ngày chỉ thích chạy vào trong cung của ta, làm nũng với ta, còn cùng ta ăn dấm chua của Hoàng thượng.Cũng không biết trưởng công chúa sao lại dính người như thế.”

Nghe nói lúc hoàng thượng vẫn còn là Vương gia thì Đức phi đã ở bên cạnh, trưởng công chúa chắc cũng đã chán ngấy Đức phi.

Ta cười híp mắt nhìn Đức phi nắm vòng tay dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt nặng nề cắn môi dưới.

Loại huynh khống thâm niên như Tịnh Linh, làm sao có thể cho phép những nữ nhân khác tiếp cận Tô Phất, ngày thường khẳng định nàng ấy không muốn gặp Đức phi.

Tiểu cô* Đức phi tìm mọi cách muốn lấy lòng hiện giờ bị ta thu phục dễ dàng, nàng có thể không ganh tị sao?

{*Em gái chồng.}