Chương 3: Ngắn như vậy, ngay cả hoa huyệt cũng không che được

Đại khái là qua hai phút, Thẩm Thành liền hồi đáp tin nhắn của Nguỵ Kim.

- Đi uống rượu.

Thẩm Thành luôn là như vậy, có thể dùng một chữ để tổng kết một chuyện, tuyệt sẽ không vô nghĩa.

Ở bên nhau hơn hai tháng, hắn trước nay không bao giờ chủ động tìm Ngụy Kim, cũng chưa bao giờ hỏi đến sinh hoạt cá nhân của Ngụy Kim.

Hai người gặp mặt, chính là lên giường.

Chỉ có ở trên giường, Ngụy Kim mới có thể nhìn thấy một mặt cuồng dã nhiệt tình của hắn.

Hắn mấy lần muốn chinh phục hắn, nhưng mỗi khi đều bị chinh phục ngược lại.

Ngụy Kim ném điện thoại nên bàn trà, chuyển ánh mắt về phía phòng bếp, bên trong có một người không cần hắn chinh phục liền ngoan ngoãn đưa đến cửa để hắn thao.

Như vậy làm người ta cảm thấy thiếu đi tình cảm mãnh liệt.

Sau khi ăn cơm xong, Từ Toa thu dọn bát đĩa sạch sẽ, về phòng thay quần áo.

Lúc cô đi ra, Nguỵ Kim đang xem một bộ phim điện ảnh bắn nhau.

"Em đi ra ngoài một chút." Từ Toa nói.

Ánh mắt của Nguỵ Kim bắt đầu dời khỏi TV nhìn sang cô: "Đi đâu?"

"Đánh cầu lông." Từ Toa đã đi đến huyền quan, nghiêng người nhìn Nguỵ Kim, cái mông tròn trịa chu lên, nửa người hơi hướng xuống dưới, lấy giày bên trong tủ.

Trên người cô mặc một chiếc váy ngắn, hiển nhiên để lộ ra đường cong cơ thể phập phồng quyến rũ cũng đôi chân dài tuyết trắng.

Lông mày của Nguỵ Kim bất giác nhăn lại: "Đi chơi bóng mà em mặc như vậy?"

Ngày thường hắn tuy rằng không quá chú ý nhiều đến cách ăn mặc của Từ Toa, nhưng cũng biết, cô trước nay đều không mặc quần áo gợi cảm bại lộ nhiều như vậy.

Hơn nữa ngày thường công việc của hắn bận rộn, cơ hội về sớm một chút để bồi Từ Toa rất ít, vậy nên cơ hội hai người ở chung với nhau Từ Toa rất quý trọng, nếu như không phải tất yếu thì sẽ không ra ngoài.

Nếu chơi bóng, cô sẽ không đi.

Từ Toa đổi xong giày, cầm lấy chiếc túi ở một bên vỗ vỗ: "Em có mang quần áo, khi nào đến sân sẽ đổi lại. Ông xã, tạm biệt."

Cô tiêu sái vẫy vẫy tay tạm biệt Ngụy Kim vẫy, xoay người mở cửa ra.

Ngụy Kim lúc này mới chú ý tới, cô mặc chính là bối trang hình chữ U.

Một mảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ra kia thiếu chút nữa làm Nguỵ Kim đau mắt, hắn vẫn còn lời muốn nói.

Từ Toa không cho hắn cơ hội, ra cửa, đóng cửa, liền mạch lưu loát.

Ngụy Kim trừng mắt nhìn cửa, nguyên bản liền bởi vì dục cầu bất mãn đè nặng lửa dục, hiện tại lại giống như thêm cả bực bội khó lòng giải thích.

Hắn tắt TV, cầm lấy điện thoại gọi điện cho Từ Toa.

Từ Toa đi đến gara nhìn thấy điện boá biểu hiện liền nhận cuộc gọi.

"Chờ anh, anh đi cùng em." Ngụy Kim nói.

Từ Toa sửng sốt, ngoan ngoãn đồng ý.

Kết hôn lâu như vậy, cơ hội mà cô cùng Nguỵ Kim ra ngoài rất ít, bởi vì hắn vẫn luôn rất bận, loại hoạt động vô nghĩa giống như chơi bóng này, hắn chưa bao giờ tham gia.

Đương nhiên, cũng có khả năng là cô chưa từng làm trò trước mặt Ngụy Kim, ra ngoài chơi bóng cũng là có nguyên nhân.

Ngụy Kim nhìn cô ngồi xuống dưới, liền kéo váy đến đùi, khóa mi: "Sau này hạn chế mặc mấy loại váy như thế này thôi."

Từ Toa nhìn đôi chân trắng nộn của mình: "Nhưng mà bên ngoài rất nhiều cô gái đều mặc như vậy, em cảm thấy rất đẹp."

"Mấy người đó là mấy người đó, em là em" Ngụy Kim nói, "Đừng có học theo bọn họ, anh không thích."

Từ Toa nói: "Nhưng mà em thích nha."

Ngụy Kim đánh vô lăng, đậu xe vào ven đường, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Từ Toa ở ghế phụ: "Anh chính là không thích em mặc lộ để người khác xem."

Ánh mắt hắn di chuyển, nhìn nửa người dưới của Từ Toa: "Ngắn như vậy, ngay cả hoa huyệt cũng không che được."

Giống như không thể tin được Ngụy Kim sẽ nói ra những lời nói như vậy.

Ngụy Kim nhìn cô một cái, tắt máy, hạ thấp ghế phụ xuống, tháo bỏ đai an toàn, di chuyển đến trước mặt Từ Toa.

Cúi người, tàn nhẫn nhéo cằm cô: "Như thế nào, thấy anh nói đúng?"

Editor: sacnu