Chương 37: Giải vây

Hôm nay đại khái là một ngày xui xẻo của Từ Toa, bởi vì khi cô tan tầm trở lại tiểu khu, đang muốn đi vào thang máy vừa vặn chạm mặt Ngụy mẫu.

Đối phương nhìn thấy cô, lập tức mở ra hình thức súng máy bắn phá: "Nhìn tư thế đi đường của cô, lắc lư vặn vẹo, lẳиɠ ɭơ tận trời, đang sợ người ta không chú ý đến cô sao?"

Từ Toa không để ý tới bà ta, đi giày cao gót đi vào, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc cũng vừa bước vào thang máy.

Đối phương cũng thấy được cô, tay ấn mở cửa.

Từ Toa bước vào thang máy, Ngụy mẫu thấy vậy cũng nổi giận đùng đùng chạy vào, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Thái độ này của cô là gì đây? Nhìn thấy bà già này cũng không chào hỏi được một tiếng, uống thuốc câm sao? Hay là điếc?"

Từ Toa có lệ mà đáp: "Chào mẹ."

"Chào cái gì mà chào! Nhìn thấy cô là tôi không tốt nổi rồi." Ánh mắt Nguỵ mẫu bắt bẻ dừng trên người cô, "Nhìn xem đang mặc cái gì đây? Cổ áo kéo thấp như vậy, sao cô không dứt khoát cởi ra luôn đi?"

Từ Toa đứng dựa vào bên cạnh, đối mặt với lão bà hùng hổ doạ người cũng tự tin mười phần, đang muốn nói một câu tôi đây cũng muốn cởi a, nhưng sợ bà nhìn thấy lại tự ti.

Nhưng Thẩm Thành không cho cô cơ hội.

"Cái gì?" Hắn nói, "Cổ áo của tôi kéo thấp, con mắt nào của thím nhìn thấy cổ áo tôi thấp?"

Ngụy mẫu không dự đoán được lúc mình quở trách con dâu, sẽ đột nhiên có một giọng nam chen vào, ngây ra một lúc, nhìn về phía Thẩm Thành.

Nam nhân rất cao, quần áo chỉnh tề, khí thế mười phần, thoạt nhìn thập phần không dễ chọc.

Nguỵ mẫu sặc lại vài câu: "Tôi không phải đang nói cậu."

"Nga, không phải nói tôi a," Ánh mắt Thẩm Thành dừng trên người Ngụy mẫu quét một vòng, "Tôi thấy cổ áo của thím cũng kéo rất thấp, cúc áo tại sao lại không đóng, còn chừa lại hai cúc? Thật là đồi phong bại tục."

"Tôi không đóng liên quan gì đến cậu!" Ngụy mẫu cảm giác mình bị đùa giỡn, tức giận rống lên một câu.

"Tại sao không liên quan đến tôi?" Thẩm Thành nói, "Tôi còn chưa có kết hôn, thím liền cho tôi xem cái này, nếu vợ tương lai của tôi biết, ghen lên thì làm sao bây giờ?"

Từ Toa thiếu chút nữa không nhịn cười ra tiếng.

Vừa lúc lúc này cửa thang máy mở ra.

Ngụy mẫu mắng một câu bệnh tâm thần, liền ra khỏi thang máy, sợ muộn một chút Thẩm Thành sẽ động thủ đánh bà ta.

Từ Toa nhìn Nguỵ mẫu hỏa thiêu hỏa liệu, ở phía sau nói: "Mẹ, con nhớ tới còn có chút việc, tự mẹ mở cửa rồi vào đi, con đi trước a."

Ngụy mẫu không thèm nói với cô.

Từ Toa quay đầu nhìn Thẩm Thành, không dám nói với hắn lời nào, bởi vì Ngụy mẫu vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

Từ Toa vào thang máy, ấn xuống tầng một, nhìn hành lang trống rỗng, cô đi đến cửa nhà Thẩm Thành, ấn một chuỗi mã khoá sau đó mở cửa đi vào.

Thẩm Thành đang ngồi trên sô pha uống sữa bò, Từ Toa nhìn thấy trên bàn trà còn có một hộp chưa cắm ống hút, cười nói: "Em chưa nói, tại sao anh biết em sẽ đến?"

"Đoán." Thẩm Thành buông hộp sữa bò trong tay xuống, cắm ống hút cho cô.

Từ Toa nhận lấy hộp sữa bò hắn đưa tới, lấy tay phẩy phẩy: "Nếu không phải anh, vừa rồi em thật sự tức chết. Anh nói một chút, cổ áo của em thật sự rất thấp sao? Rãnh cũng chưa lộ mà."

Ánh mắt Thẩm Thành di chuyển đến ngực cô.

Từ Toa đeo vòng cổ hắn mua cho cô, vòng cổ ở trước ngực có thể nhìn thấy khe rãnh mờ mờ ảo ảo, vô cùng gợi cảm.

Thẩm Thành nói: "Không thấp, là ánh mắt của bà thím đó không tốt."

Từ Toa nghe vậy, trong lòng thoải mái, sau đó không nhịn được cười: "Em phát hiện, anh cũng thật là hài hước a, vừa rồi thiếu chút nữa em đã không nhịn được cười a."

Thẩm Thành dựa vào sô pha, một tay đặt lên thắt lưng của Từ Toa: "Nữ nhân hài hước, nếu vừa rồi anh không lên tiếng, em cũng sẽ tự mình phản kích?"

"Đó là đương nhiên, thật không thể quản bà ấy" Khuỷu tay Từ Toa chọc chọc Thẩm Thành, "Trước kia bà ấy luôn quở trách em, còn xem trường hợp, bây giờ đã không quan tâm, thật sự không biết là em đã chọc đến chỗ nào của bà ấy từ khi gả vào Nguỵ gia, bà ấy vẫn không thích em."

"Ngày mai anh đưa em về nhà, đi gặp bà nội anh?" Thẩm Thành nói, "Bà nội nhất định sẽ thích em."

"A?" Từ Toa chớp chớp mắt, "Như vậy không tốt đâu?"

"Tại sao lại không tốt? Chúng ta kết giao lâu như vậy, đã đến lúc gặp gia trưởng rồi," Thẩm Thành nói, "Mấy năm nay sức khoẻ của bà nội vẫn không tốt, cái bà quan tâm nhất chính là chuyện hôn nhân đại sự của anh, anh đưa em trở về, bà nhất định sẽ cao hứng, không chừng thân thể sẽ tốt lên."

Lời này, Từ Toa hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.

Cô với hắn, đúng là đang kết giao!

Đờ mờ a!

Từ Toa nhìn thoáng qua Thẩm Thành: "Vạn nhất bà nội không thích em làm sao bây giờ?"

"Sẽ không," Thẩm Thành cũng nhìn thoáng qua cô, "Anh đưa một nam nhân về bà còn cao hứng, huống chi là một tiểu tiên nữ."

Tiểu tiên nữ đáp ứng rồi!

Mặc kệ Thẩm Thành nói là thật là giả, đi một chuyến cũng không có gì.

Bà nội Thẩm nếu thật sự không thích cô, lần sau không đi là được.

"Anh gọi điện thoại cho giúp việc đi, nói cho dì ấy đêm nay không cần tới nấu cơm." Từ Toa quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh ra.

Cô chỉ ở chỗ này của Thẩm Thành nấu cơm một lần, nhưng thói quen sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Thành, cô cơ bản đều biết.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, bởi vì khi giúp việc, hình như người giúp việc sẽ mang nguyên liệu mới mẻ đến nấu ăn.

Từ Toa thấy Thẩm Thành ngắt điện thoại, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, vươn tay: "Đưa điện thoại cho em mượn một chút."

Thẩm Thành đưa cho cô, một chút cũng không do dự.

Từ Toa cười cười, lấy điện thoại của hắn không có phần mềm gọi cơm hộp, lại đưa điện thoại cho hắn, từ trong túi lấy điện thoại của mình : "Ông chủ, anh ăn qua cơm hộp chưa?"

"Không có," Thẩm Thành nói, "Em lại muốn lấy anh làm thể nghiệm?"

"Chưa nói tới thể nghiệm," Từ Toa click mở phần mềm, "Bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hơi ít."

Thẩm Thành thò qua, nhìn xem cô thao tác thế nào.

Ngón tay Từ Toa lướt trên màn hình: "Ăn thịt dê không?"

Thẩm Thành nói: "Có thể."

"Vậy gọi một phần nướng đi." Từ Toa ấn + thêm một phần vào giỏ hàng.

"Mua thêm tôm, còn có cua." Hắn nhớ rõ Từ Toa thích ăn.

"Được." Từ Toa vào list hải sản, tôm thật đắt, 128 tệ một cân.

Từ Toa ấn +.

"Đồ đưa tới không phải là chết rồi chứ?" Thẩm Thành nói: "Có thể ghi chú không? Ghi chú một chút khi giao đến chúng nó còn nhảy tung tăng sẽ thêm 200 tiền boa."

"Chỗ này đã viết là tươi sống, chính là sống," Từ Toa nói, "Em có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy."

Thẩm Thành nhìn cô: "Từ tài vụ nói thế nào thì chính là vậy."

Từ Toa cười cười: "Nhãi con ngoan ngoãn, hôn anh một cái làm khen thưởng."

Đồ ăn còn chứ giao đến, Nguỵ Kim tan tầm về đến nhà liền gọi điện thoại tới.

"Bà xã, em ở đâu đâu?"

Từ Toa nhìn Thẩm Thành đang xem TV, nói: "Ở nhà bạn a."

"Bạn nào? Nam hay là nữ?" Ngày thường Từ Toa không ở nhà, đều là ở cùng bạn thân, Ngụy Kim vẫn là lần đầu nghe nói bạn thường, cảm giác nguy hiểm lại tới nữa.

Từ Toa lại nhìn Thẩm Thành một cái, bất đắc dĩ nói: "Là một đồng nghiệp, nữ."

"Khi nào thì em về?" Ngụy Kim nói.

"Xem tình huống thôi," Từ Toa nói, "Vừa rồi em trở về, ở cửa thang máy gặp mẹ tới, mẹ lại làm trò trước mặt người khác quở trách em, trái tim này của em, đặc biệt khổ sở."

"Bà xã em đừng khổ sở, đợi lát nữa anh sẽ nói với mẹ giúp em," Ngụy Kim nói, "Em nhìn xem bao giờ thì về? Anh tới đón em."

"Tối nay đi, em sợ em không thể về sớm, mẹ nhìn đến em lại không cao hứng." Từ Toa nói.

Ngụy Kim há miệng thở dốc, muốn nói sẽ không, nhưng nhớ tới hình ảnh vừa rồi Ngụy mẫu ở trước mặt mình quở trách Từ Toa, liền ngậm miệng.

Chân mày cau lại, lần đầu đối với chuyện Ngụy mẫu đến đây cảm thấy không mừng.

Hắn nói: "9 giờ mẹ đi ngủ, 9 giờ rưỡi anh đi đón em."

"Không cần đâu, em sẽ tự mình trở về, ông xã, anh có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút," Từ Toa nói, "Dù sao đi làm cũng rất mệt."

Editor: sacnu