Tình Nghịch

8.77/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật: An x Phương, phối hợp diễn: Tuyết, Khải, Kate, Linh, My,... Độ dài: 90 chương chính văn; ngoại truyện
Xem Thêm

Chương 2
Phương nói bạn mình dừng lại ở trước lối vào, tự nàng băng qua lối nhỏ để đi đến nhà trọ của mình. Hai bên hẻm nhỏ chào đón nàng bằng cái im lìm, và những cánh cổng nhà được khóa kín. Cũng đúng, giờ này mọi người đều đi làm cả rồi, không khóa cửa im ắng mới là lạ.

Căn gác trọ của Phương nằm sâu trong con hẻm, đúng, nàng một phần chính là phải tiết kiệm tiền, mới tìm một nơi ở trong góc tối như vậy.

Phần còn lại, nàng là không muốn để người khác biết nàng ở đâu.

Căn trọ của nàng, diện tích ước chừng hơn hai mươi mét vuông một chút, phía dưới gồm một phòng vệ sinh, một góc bếp để nấu ăn, còn dư một khoảng trống, hẳn để đón khách nhưng nàng chính là không có giao lưu với ai, không có khách. Còn "khách hàng" của nàng, nàng không tiếp ở đây. Ngoài ra còn có một gác lửng, nàng dùng để ngủ.

Nàng mở cửa vào phòng trọ, hiển nhiên không khóa, vào trong còn thấy bóng người tối qua đến. Là vẫn chưa đi sao.

Khải nhìn thấy Phương trở về, liền cười tươi đón nàng. Hắn là đang nấu ăn trong bếp.

"Em đi đâu giờ mới về? Đã ăn gì chưa, anh dọn lên cho em nha, anh cũng vừa nấu xong"

Phương phất tay, nàng cũng không rõ hắn là thật hay là giả mà mỗi lần sau cơn nghiện tỉnh dậy, đều như không nhớ chuyện gì xảy ra. Hắn còn tốt bụng hỏi nàng đi đâu sao, à, là vì hắn nên nàng một đêm ở bệnh viện vậy mà hắn cũng không biết.

"Anh cứ ăn đi, em mệt, muốn đi ngủ trước" Phương là không muốn đôi co với hắn, nàng đi lên gác, vùi người vù vù muốn ngủ. Nhưng là, Khải không tha cho nàng.

"Em bệnh sao? Đã đi bác sĩ chưa?" Khải đi theo sau nàng, cũng cùng lên gác.

"Vừa mới từ bệnh viện về" Phương mệt mỏi tốc chăn ra, ngồi tựa vào vách khi thấy Khải không có ý định đi xuống dưới.

"Em... Là do anh đúng không? Tối qua..." Khải yếu ớt hỏi, hắn không nhớ, hoàn toàn không nhớ. Sáng ra nhìn lại mình một thân nằm trong trọ của Phương, đồ đạc trong phòng ngổn ngang, Khải liền biết mình lại lên cơn. Nhưng không nhìn thấy Phương, hắn không biết mình có làm gì nàng không.

Nàng thực sự ngán ngẩm khi nhìn thấy gương mặt hối hận này của Khải. Nàng đã nhìn quá nhiều lần, thực sự quá nhiều lần. "Khải, anh đi cai nghiện đi được không?" nàng cũng đã nhiều lần khuyên hắn, hắn lại một mực không chịu.

Nhưng kêu nàng bỏ hắn, hoặc tố cáo chuyện hắn làm với nàng để đẩy hắn vào tù. Nàng không làm được. Nói rằng nàng còn yêu hắn nên không thể tuyệt tình? Không, nàng không rõ mình là còn yêu hắn hay không. Nhưng nàng có thể thẳng thắn trả lời, nàng thấy nàng nợ hắn.

Hơn nữa, nàng còn sợ hắn bị dồn vào đường cùng, sẽ quay lại cắn nàng.

Nàng không có gì để mất, nàng không sợ. Thứ nàng sợ là nhìn thấy ba mẹ nàng vì nàng mà phải thương tâm, đau khổ. Họ sẽ thất vọng đến mức nào khi biết tình trạng hiện tại của nàng.

Chính là vì không còn gì để mất, nên nàng mới mặc Khải làm gì mình thì làm.

Khải nhìn ra được gương mặt mệt mỏi không có chút khí lực của Phương, Khải thoáng thở dài "Cũng không phải anh không muốn đi cai nghiện, anh mà đi, bọn kia không túm được anh, sẽ quay sang tìm em gây chuyện" bọn kia chính là những người mà Khải đi vay tiền mượn nợ. Một lần liền đẻ ra không ít lãi.

"Anh cho là bây giờ có anh thì chúng nó không tìm em sao?" không biết Khải là viện cớ hay thật khờ nữa.

Khải ngạc nhiên, xong nhanh chóng thu hồi ánh mắt ngỡ ngàng của mình. Quả thật đó cũng là một lí do thôi, phần nhiều là do hắn ích kỉ. Sợ chính mình đi vào trong kia, lại không được gặp Phương. Khải, là thật lòng yêu Phương. "Được rồi, em cho anh vài ngày để suy nghĩ"

Lần này là đến lượt Phương ngạc nhiên. Khải lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy. Phương cũng không mấy tin tưởng, nhưng vẫn là có một chút hy vọng còn hơn không.

"Em nếu mệt thì ngủ một giấc, khi nào dậy thì xuống dưới có cơm. Anh về trước"

Nhìn bóng lưng của Khải, Phương cảm thấy hơi men xúc động dâng trong lòng nàng. Khải là luôn quan tâm nàng, nàng biết. Nếu không vì nàng, Khải cũng không quen biết, giao du với bọn người xấu kia. Bây giờ Khải và nàng đã không đến mức này. Nàng oán, oán số phận, oán vận mệnh.

Chỉ là lúc này nàng lại cười mà không phải là khóc. Có lẽ, ngay cả rơi nước mắt, nàng cũng không xứng.

An theo tin nhắn của Phúc đi đến một phòng karaoke, nhưng là nàng có phần ngạc nhiên. Nàng đã đi sai hay sao, lại không có ai ở đây. Nàng nhìn lại tin nhắn, nàng là không có nhầm. Vậy thì là đứa em tốt bụng này của nàng cố tình phá nàng? Nàng bấm gọi cho Đức, anh của Phúc mà không phải là gọi cho Phúc.

"An đã đến rồi sao? Bọn này có chút trục trặc nên đến trễ. Phòng đã đặt rồi, An trước vào đó đi" Đức nhìn thấy An gọi nên lên tiếng giải thích trước. Phúc một bên phụng phịu, An lúc nào cũng thiên vị, tìm là tìm anh của anh cũng không tìm anh. Anh mới là người báo tin cho nàng.

"Khoảng bao lâu thì mọi người mới đến?" biết không sai chỗ, nàng bình thản hỏi.

"Chắc chừng mười lăm phút"

An vừa cúp máy thì cửa phòng mở ra, một nhân viên nữ đi vào, trên người là bộ váy ngắn thực mát mẻ. An nhíu mày, nàng là không có nhu cầu cần người phục vụ. Không phải là đi nhầm phòng đấy chứ.

Nhưng khi gương mặt kia càng lúc càng đến gần, nàng thoáng có chút vui mừng, mở miệng chào hỏi

"Là em?"

Phương vỗ trán, nàng dường như thực sự đã đi nhầm phòng. Quản lý lúc nãy gọi nói nàng trong phòng là ba ông lớn, cũng không phải một cô gái như vầy.

"Ách, xin lỗi, là tôi nhầm phòng" nàng còn không đi sớm lại phòng kia, quản lý không lột da nàng mới là lạ.

Nàng thấy nàng vội vã bỏ đi, liền có xúc động muốn đuổi theo, chỉ là ngay lúc đó có người vào phòng

"An, định đi đâu đây" Thủy, một người bạn học cũ của An, cũng là bạn của Đức, Phúc. Mấy người họ mặc dù mỗi người một nghề, vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

"Có mình Thủy sao? Những người kia còn chưa đến"

Thủy nhún vai, nàng là không đi cùng nên cũng không biết được "Chắc họ kẹt xe gì đó, mà cũng đã hẹn giờ cả rồi, bọn này lề mề"

An cười cười "Mình đành ngồi đợi tiếp vậy"

Quả nhiên chừng mười lăm phút sau, trong phòng có thêm năm người, hai anh em của Đức, cùng ba người bạn chung của họ.

Hôm nay là buổi hẹn thường lệ của nhóm bạn này. An dù ít thường lui tới những buổi tiệc tùng vui chơi này nọ nhưng buổi hẹn này nàng là không thể chối từ. Đây là giao ước của bảy, à không, tám người bọn họ khi còn là học sinh trung học. Chỉ là hiện tại có bảy người các nàng gặp nhau. Một người còn lại đang ở nơi xa.

Tại một phòng khác

Phương ngồi cạnh một người đàn ông trung niên. Quả nhiên có vóc người của ông lớn, bụng thật không nhỏ. Trong phòng còn có thêm hai ông lớn khác cùng với hai "đồng nghiệp" của nàng.

Ông lớn ngồi cạnh Phương, một tay choàng qua eo nàng, bàn tay chính là không yên, di chuyển lên xuống. Phương là biết, nhưng nàng cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại mà không thể tránh được. Nàng đôi khi nhờ rót rượu mà có thể dịch người né được những cái sờ soạng của ông lớn kia.

Nhưng có né thì sao.

Sau màn tiếp rượu ở đây, lại có một màn khác. Nàng là tránh không được.

Được non nửa bình rượu, ba người bọn Phương vẫn muốn tiếp tục bồi chuốc cho ba ông lớn, chuốc càng say, càng có lợi cho ba người các nàng. Nhưng là ba ông lớn này lại không phải đơn giản. Tuyệt nhiên từ chối lời mời của ba người các nàng. Mà một mực muốn đi tăng sau.

Uyển chuyển từ chối không được, ba người các nàng liền thuận theo.

Ông lớn bước trở ra, tay vẫn ôm lấy eo của Phương. Phương cũng dịu dàng cười đáp lại. Chỉ là nụ cười của nàng, có mấy phần thật nàng cũng không cân rõ.

An nhận điện thoại nên đi ra ngoài nghe, vừa nghe xong trở vào thì thấy ở phòng đối diện cửa mở. Từng cặp bước ra, chỉ nhìn sơ thôi cũng có thể biết được họ có quan hệ gì. Tiếp theo lại đi đâu. Chỉ là khi thấy Phương, An trong ngực có cảm giác không vui. Lúc nãy còn tưởng nàng đơn giản là nhân viên phục vụ của quán, lại không nghĩ đển... Dường như nàng đã đặt nhầm sự đồng cảm của mình thì phải. Phương cũng nhận ra vị bác sĩ hôm trước, cũng chính là vị khách lúc nãy mình gặp khi đi nhầm phòng. Thấy tia thất vọng trong mắt người trước mặt, Phương nhếch miệng cười, nàng cũng không cần nhận lấy sự đồng cảm của người kia, cần gì phải thất vọng khi biết sự thật của nàng.

Trở lại phòng, An gấp gáp chào tạm biệt mọi người, bệnh viện gọi cho nàng, nói có một tai nạn giao thông liên hoàn, có rất nhiều người bị thương, được chuyển đến bệnh viện, bác sĩ trực cấp cứu không xoay kịp. Nàng phải trở về bệnh viện. Lại nhắn với Đức, nhờ anh gọi cho hai mẹ của nàng dùm. Nàng một đường thẳng đến bệnh viện.

An về đến bệnh viện, tình hình rõ ràng căng thẳng. Nàng nhìn lại khắp nơi trong phòng cấp cứu, đã không còn đủ chỗ cho các bệnh nhân. Hít một hơi sâu, nàng đi gặp bác sĩ ca trực để hỏi mình hỗ trợ được gì.

Nàng được giao cho theo dõi tình hình những bệnh nhân vừa được bác sĩ khác sơ cứu. Nàng đi đến từng giường bệnh, cẩn thận, tỉ mỉ kiểm tra. Từ đo nhịp tim cho đến theo dõi huyết áp, kiểm tra cả tình trạng hôn mê của bệnh nhân. Nhìn thấy y tá Thu tối nay cũng trong ca trực, An hơi mỉm cười chào hỏi rồi tiếp tục quay lại công việc.

Mấy giờ sau, nàng và mọi người trong kíp trực mới tạm thời thở phào. Trong số các bệnh nhân được chuyển tới, nặng nhất chính là tử vong, không cứu được. còn nhẹ nhất cũng là gảy xương. An mặc dù đã quen với việc nhìn thấy thương tích trên người bệnh nhân, nhưng không có nghĩa nàng sẽ không khó chịu khi trông thấy chúng.

An ngồi xuống ghế, mày nhíu chặt. Nàng đang nhức đầu.

"Tối nay cũng không phải em trực, là bị gọi về sao" Thu cũng vừa mới đi một vòng theo dõi bệnh nhân xong.

"Em dù sao cũng ở gần, trở về cũng nhanh. Hơn nữa, em là còn trẻ, cần được trải nghiệm mới tốt"

Thu cười hiền "Chị lại nghĩ có những chuyện không cần trải nghiệm lại tốt hơn. Ví như chúng ta, không có việc để làm chứng tỏ không có người bệnh"

An gật đầu tỏ ý tán đồng. Đúng thật có những thứ không cần trải nghiệm lại tốt hơn. An lơ đãng nghĩ đến Phương. Cô gái kia, là tại sao lại cần phải trải nghiệm đến những chuyện kia. Là tại sao lại phải làm công việc đó.

Cuối tuần An được hai mẹ lôi kéo đi ra ngoài. An cho xe dừng trước trung tâm mua sắm. Nàng vòng ra cửa sau mở cửa cho hai người mẹ của mình. Ngay lập tức có một anh nhân viên cao ráo bảnh trai cùng một người mặc đồng phục bảo vệ đi đến chào hỏi hai mẹ nàng và nàng, đồng thời giúp nàng đưa xe vào bãi giữ.

Quả nhiên là trung tâm lớn, cách phục vụ thật tốt. An vừa đi vừa tặc lưỡi liền bị mẹ Linh gõ đầu

"Khách V.I.P mới có chế độ này, biết chưa. Hơn nữa mẹ với giám đốc trung tâm cũng có quan hệ làm ăn. Chậc chậc, con xem bộ dạng con lúc này..." người mẹ nào đó của nàng đưa mắt quét một vòng trên người nàng "Chốc nữa tránh xa mẹ một chút, đừng nói chúng ta quen nhau. Con một bộ như mới đến đây không bằng"

An lè lưỡi, nàng không phải mới đến, nhưng là rất rất ít đến đây. Nàng vừa không có thời gian, cũng không có hứng thú.

"Em tưởng ai cũng có thời gian thường xuyên đến đây như em sao?" mẹ My của nàng vẫn luôn một dạng nói chuyện đâm chọc mẹ Linh, không một chút nể mặt. Vẫn luôn bênh vực cho nàng mỗi bận nàng bị mẹ Linh trách cứ.

Người mẹ nào đó vừa nãy còn hùng hổ, lúc này liền như con mèo ngoan ngoãn, An không khỏi giơ lên ngón cái bội phục mẹ My của nàng. Nàng cười lấy lòng, chen vào giữa hai người mẹ, khoác lấy tay họ đi vào trong. Một góc bên kia phía ngoài trung tâm đang ồn ào, nháo đến An phải chú ý. Một đám người đang bao vây một nam thanh niên. An đưa mắt nhìn, hai mẹ nàng cũng nhìn sang.

"Thanh niên ngày nay, chậc chậc" mẹ Linh của nàng lại tiếp tục tặc lưỡi, bà quay sang nàng "Vẫn là con gái của mẹ tốt nhất"

Mẹ My liếc mắt nhìn sang "Cũng phải xem là ai dạy dỗ"

"Đúng đúng, là do chị dạy tốt, con nó mới ngoan như vậy" mẹ Linh của nàng chính là không để lọt bất kì cơ hội lấy lòng mẹ My của nàng.

An thu hồi ánh nhìn của mình, mỉm cười, tiếp tục khoác tay hai mẹ vào trong.

Chỉ là lúc nàng thôi không còn nhìn phía bên kia nữa, thì một cô gái vừa lúc xuất hiện ở đó, cô gái đi vào trong vòng vây của đám người kia, đỡ lấy nam thanh niên, hét lớn với những người vây quanh nam thanh niên.

"Tôi đã nói tiền anh ấy nợ tôi sẽ trả, còn tìm anh ấy làm gì" Phương bực dọc, rõ ràng nàng đã nói việc này nàng sẽ phụ trách, bởi lẽ nàng biết Khải cũng không cách nào trả được nợ. Khải vẫn là nên đi cai nghiện là tốt nhất.

"Cô em, nó hôm qua đến nói với bọn anh là có việc gì cứ tìm nó đấy chứ" một người trong số bọn người kia, hẳn là lão đại, lên tiếng.

"Anh nghĩ anh ấy có thể trả nợ được sao, lời nói vậy cũng tin được." Phương lấy trong túi xách ra một số tiền "Trước cầm lấy nhiêu đây đi, số còn lại tôi sẽ đều đặn trả cho các anh" số tiền kia, chính là tối qua nàng gặp được một vị khách hào phóng, vung tiền không ngại tay. Hơn nữa, vị khách kia dĩ nhiên là nữ. Nàng ban đầu còn có phần do dự, nhưng lại nghĩ, cũng không sao cả, nam hay nữ với nàng đều như nhau.

"Thằng nhãi này thật tốt số, có được con bồ như cô em. Được, lần này bọn anh tha cho nó. Nhưng mà em tốt nhất thực hiện đúng lời em nói" người kia nói xong liền dẫn theo đàn em bỏ đi. Phương thở dài, lôi kéo Khải đón xe trở về.

Về phòng trọ của Phương, cả hai mỗi người một góc, Khải im lặng, Phương cũng không nói lời nào.

Một lúc sau, Khải là lau đi giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt gầy gò, trắng bệch của hắn "Ngày mai, em đi với anh đến trung tâm đi"

"Hmm?" Phương là nghe không rõ.

"Anh sẽ đến trung tâm cai nghiện. Khi anh trở ra, chúng mình làm lại từ đầu, được không?" Khải biết tiền mà Phương kiếm được là từ đâu. Hắn không rõ lần kia là hắn giúp nàng, hay hại nàng nữa.

Phương lúc này đã nghe được lời của Khải, nàng cay khóe mắt, làm lại từ đầu, còn được sao. Nhưng không đành lòng nhìn Khải thất vọng, nàng nhanh chóng gật đầu "Được, chỉ cần anh cai nghiện xong trở ra, chúng ta làm lại từ đầu" nàng nhìn Khải, cho Khải cái nhìn mang đầy sự tin tưởng. Nàng là tin Khải có thể cai nghiện tốt, còn vế sau đó, vẫn là để thời gian trả lời.

Thêm Bình Luận