Chương 28: Để tôi xem con bé có nói lung tung hay không?

Chương 28: Để tôi xem con bé có nói lung tung hay không?

Cánh tay bị ôm chặt, run rẩy mơ hồ thấm vào trong quần áo mùa đông dày nặng, anh theo bản năng giơ tay, muốn rút ra, nhưng Lữ Nhu ôm rất chặt, không rút ta được.

Đó là lần đầu tiên Lữ Nhu nổi giận với anh, hốc mắt đỏ lên chỉ trích anh không nên băng qua đường, còn muốn anh cam đoan sau này cần phải tuân thủ quy tắc giao thông, chú ý an toàn giao thông.

Bởi vì tức giận, mặt hồ bị đóng băng trong mắt cô gái chợt vỡ ra, ánh sáng gợn lăn tăn từ trong khe hở lộ ra, nóng rực như lửa đốt.

Bông tuyết bay lả tả rơi vào lông mày của cô, vừa chạm vào liền tan, thấm ướt lông mi dày đặc.

Trông như sắp khóc.

Nghiêm Tư Cửu đột nhiên nở nụ cười, thu hết lửa giận của cô.

Sau đó anh không hỏi nguyên nhân nữa, quay đầu trở về.

Sau khi về đến nhà, Lữ Nhu cẩn thận kéo ống tay áo của anh, giải thích nguyên nhân với anh -- sợ trời tuyết mở đường ban đêm không an toàn.

Từ ngày đó về sau, Nghiêm Tư Cửu rõ ràng có thể nhận ra sự thay đổi của Lữ Nhu.

Cô sẽ chủ động tìm anh nói chuyện phiếm, ở nhà hoặc là trong trường học gặp phải khó khăn cũng sẽ chủ động xin anh giúp đỡ, có đôi khi còn có thể chủ động ở trước mặt Nghiêm Ngụy cùng Tịch Cảnh Du thay anh che giấu một số chuyện......

Những điều này đối với Nghiêm Tư Cửu xem ra giống như một loại tín hiệu - - cô gái nhỏ mở cho anh một cánh cửa, anh có thể đi vào trong cánh cửa vốn phong bế của cô.

Cho nên Nghiêm Tư Cửu rất nhanh liền tìm được biện pháp mở được cảm xúc của Lữ Nhu.

Lúc hai người ở riêng với nhau, anh sẽ cố ý trêu chọc cô, nhìn cô tức giận, sốt ruột quẫn bách hoặc là thẹn thùng, ở trước mặt anh càng vui về mặt cảm xúc lẫn tinh thần, anh nghĩ cô gái nhỏ mười mấy tuổi nên vui vẻ và hoạt bát, giống như hiện tại.

Nhìn Lữ Nhu bởi vì tức giận mà dấy lên ngọn lửa, Nghiêm Tư Cửu không hiểu sao cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướиɠ.

"Tướng vợ chồng sao?" Anh cúi người gần sát, không chút để ý hỏi lại.

Lữ Nhu hiển nhiên không nghĩ đến phản ứng này của anh, theo bản năng ngửa ra sau, dời tầm mắt.

"Em khoan hãy nói, con nhóc Tạ Nhiễm Ly kia không có bản lĩnh gì khác, ánh mắt cũng không tệ lắm..." Nghiêm Tư Cửu cố ý kéo dài tiếng dừng lại, đợi Lữ Nhu nhìn qua mới cười khẽ nói tiếp "Để tôi xem con bé có nói lung tung hay không?"

Nói xong, anh thật sự bắt đầu quan sát Lữ Nhu.

Lữ Nhu bị tầm mắt của anh quấy nhiễu, bắt đầu không biết làm thế nào đứng lên, nắm góc áo, hô hấp hơi gấp, lông mi xinh đẹp khẽ run, bộ dáng muốn nhìn anh lại không dám nhìn.

Có lẽ do căng thẳng, cô vô thức liếʍ môi.

Nghiêm Tư Cửu vốn chỉ muốn trêu Lữ Nhu, ánh mắt từ từ nhìn xuống trán, lúc rơi xuống môi lại bất giác ngừng hai giây.

Môi của cô gái đầy đặn tự nhiên, màu môi so với người thường hồng nhuận hơn một chút, đầu lưỡi vừa mới liếʍ qua, lưu lại màu nước nhạt, dưới ánh đèn phiếm phấn mỹ lệ.

Giống như bánh pudding hoa hồng tươi, có chút hấp dẫn.

Có lẽ là ánh đèn quá mức nhu hòa, hoặc là hương hoa hồng muối biển phảng phất người cô gái hoặc là lý trí trong nháy mắt bị lạc lối...

Nghiêm Tư Cửu đột nhiên cảm thấy trong miệng khô khốc, một cỗ khô khốc từ cổ họng nhanh chóng kéo dài trong thân thể, khiến cho anh không tự giác cúi người áp sát.

Gần đến mức Lữ Nhu mím môi như nai con sợ hãi, lý trí của cô mới bừng tỉnh.

Anh vừa muốn làm gì?

Nghiêm Tư Cửu đè nén kinh ngạc quay cuồng trong lòng, mím môi, đứng dậy lùi về phía sau một bước.

Khoảng cách kéo ra, không khí trong lành tràn vào, cảm giác nhớp nháp như có như không quanh quẩn xung quanh hai người vừa rồi bị tách cuốn trôi.