Chương 4: Nghi thức trưởng thành của cô và nàng

Hôm nay Yên Linh không trang điểm.

Thực ra nàng thường để mặt mộc, vì quá bận rộn với việc học và luyện tập, đâu còn thời gian chăm chút cho bản thân?

Lúc này đôi mày của nàng nhíu lại, chờ đợi Kỳ Yên Châu nói tiếp.

Cô nhìn thẳng vào nàng, cười đầy tà mị. "Em là người phụ nữ trẻ duy nhất bên cạnh tôi mấy năm nay, lại còn xinh đẹp, chính là em."

"Gì... gì cơ?" Trong lòng Yên Linh chấn động ngay lập tức.

Nhưng rất nhanh, nàng cố gắng khôi phục lại vẻ lạnh lùng và bình tĩnh thường ngày. "Tôi không phải thú cưng mà cô nuôi sao? Cô từ trước đến giờ không coi tôi là con người đúng không? Làm như vậy, cô không thấy mất phẩm giá sao?"

Liên tiếp ba câu hỏi.

Nhưng Kỳ Yên Châu không hề bận tâm.

"Em biết rõ vị trí của bản thân đấy nhỉ. Tôi thực sự không xem em là con người."

"Em là thú cưng, cũng là công cụ. Hôm nay, em sẽ làm một công cụ để sưởi ấm giường tôi."

Nói xong, cô quay sang dặn dò bà quản gia già họ Lưu ở Phủ Viên: "Dẫn người đưa cô ấy đi tắm sạch."

Kỳ Yên Châu mắc chứng ám ảnh sạch sẽ gần như bệnh lý.

Dù là đối với công việc hay với con người.

Yên Linh hoảng loạn đẩy ra, bà Lưu thở dài khuyên nhủ: "Yên Linh, nghe lời đi, sẽ ít phải chịu khổ hơn."

Bà Lưu là người duy nhất trong Phủ Viên xem nàng như một con người.

Trí óc của Yên Linh lúc này đã trở nên trống rỗng, cơ thể cũng vậy.

Dưới sự "phục vụ" của vài người hầu, nàng được tắm rửa sạch sẽ.

Họ đối xử với nàng như một vật dụng, làm việc như một dây chuyền sản xuất.

Yên Linh được thay một chiếc váy hoa xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi trải qua biến cố trong cuộc đời, nàng mới mặc lại một chiếc váy.

Nàng đứng trước gương, cô gái xinh đẹp, cao ráo nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc trong gương kia là ai?

Nàng dường như không nhận ra nữa.

Nàng chỉ biết rằng mình như một món quà, sẽ bị mở ra để người khác sử dụng, có thể sẽ bị đối xử tàn bạo.

Trớ trêu thay, hôm nay lại là sinh nhật của nàng.

Trong đầu Yên Linh thoáng nảy ra một ý nghĩ táo bạo: trốn chạy!

Ý nghĩ này vụt qua ngay.

Không được, mẹ nàng vẫn đang nằm trong tay lão già Kỳ.

Bao nhiêu năm nay, nàng vẫn luôn chờ đợi một phép màu: mẹ tỉnh lại, hai mẹ con đoàn tụ.

Dù sao trên thế giới này, nàng chỉ còn có người thân duy nhất đó.

Kỳ Cận Vận thỉnh thoảng sẽ gửi cho nàng những video về mẹ nàng trong bệnh viện và tình trạng sức khỏe của bà, nhưng nàng hoàn toàn không biết mẹ mình bị giữ ở đâu.

Yên Linh thề rằng, nhất định phải tìm được mẹ, mang bà trốn thoát.

Bên ngoài, tiếng giục của bà Lưu lại vang lên, nàng biết mình không có thời gian, cũng không có lựa chọn nào khác.

Ha ha, chẳng qua cũng chỉ là thân xác thôi mà?

Bốn năm qua, cô ta còn ít lần tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần của nàng sao?

Yên Linh cười đau khổ, rồi bình thản bước ra.

Bà Lưu chỉ tay về phía phòng ngủ ở tận cùng phía Đông của tầng hai, đó là lãnh địa riêng của Kỳ Yên Châu.

Trước giờ nàng chưa từng bước vào.

Vì cô ta sợ nàng sẽ làm bẩn chỗ của cô ta chăng?

Yên Linh từng bước chân trần đi lên cầu thang, đến trước cửa phòng ngủ của Kỳ Yên Châu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Nếu quan sát kỹ, bàn tay nàng, cùng với cả cánh tay đều đang run rẩy.

"Vào đi." Giọng Kỳ Yên Châu lạnh lùng vang lên.

Yên Linh đẩy cửa bước vào—

Không gian bên trong rộng lớn đến mức khó tin, lộng lẫy như một phòng ngủ của quý tộc châu Âu.

Kỳ Yên Châu mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm, rõ ràng cô cũng vừa tắm xong, mái tóc ngắn ngang ngạnh còn chưa khô hết, ngũ quan sâu sắc, nhìn cô gái mới tới như một chiếc máy chụp X-quang, đầy áp lực.

"Đến đây." Cô ra lệnh.

Yên Linh lặng lẽ thu lại hết cảm xúc của mình, từ từ bước đến chỗ cô.

Khi đứng ở khoảng cách khá gần, cô liền kéo mạnh nàng vào lòng, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim cô đập mạnh mẽ, đập thình thịch vang bên tai nàng.

Cô cúi đầu, vùi vào cổ nàng hít sâu một hơi. "Rất thơm." Trông có vẻ rất hài lòng.

Kỳ Yên Châu nhìn cô gái đã trưởng thành trước mặt, xinh đẹp, thuần khiết, như một đóa hoa hồng cao quý thanh tao.

Cô đẩy nhẹ nàng ra, những lời tiếp theo như mũi dùi lạnh lẽo, không chút thương tiếc cho đóa hoa xinh đẹp này.

"Cởi ra."

Yên Linh ngay lập tức đỏ bừng mặt.

Nàng cắn chặt răng, nhìn cô, ánh mắt dần dần lấp lánh nước mắt.

"Tôi nói chưa rõ sao? Tôi sẽ nói lần cuối, tự mình cởi." Giọng nói của Kỳ Yên Châu lạnh lẽo, chứa đầy sự đe dọa.

Yên Linh im lặng một lúc, nghiến chặt răng cắn môi dưới.

Đôi tay dài và trắng như tuyết vòng ra sau lưng, kéo khóa chiếc váy...

Hai tay thuận thế kéo dây áo, chiếc váy nhẹ nhàng rơi xuống đất, cùng với mảnh vụn của lòng tự trọng ít ỏi.

Dưới lớp váy, không còn một mảnh vải che thân.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Yên Châu nhìn thấy toàn bộ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Yên Linh.

Đường cong uyển chuyển, cơ thể hoàn hảo.

Nàng không còn là cô bé gầy guộc như một cọng giá đỗ năm nào.

Ánh mắt cô hơi nheo lại, ánh nhìn càng lúc càng trở nên sâu thẳm.

"Lại đây."

Lúc này, Yên Linh đã chấp nhận buông xuôi, ngoan ngoãn bước lại gần cô, như một con búp bê, để mặc cô chơi đùa.

Dù nàng đã tự nhủ đừng khóc, nhưng nước mắt vẫn không thể kìm lại, cứ thế tuôn rơi.

Kỳ Yên Châu không vì Yên Linh là lần đầu tiên mà đối xử nhẹ nhàng với nàng.

Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên của cô.

Trên trán cô cũng lấm tấm mồ hôi.

Kỳ Yên Châu hôn nàng, từ môi xuống khắp cơ thể.

Bản chất cô là một người khát máu.

Thay vì nói là hôn, thì thà nói rằng cô đang cắn xé, tuyên bố chủ quyền.

Yên Linh cảm nhận được nỗi đau nhức nhối toàn thân, đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác xấu hổ đầy kí©h thí©ɧ.

Cho đến khi...

Cuối cùng, Yên Linh cảm thấy như có thứ gì đó xé nát nàng ra.

Cơn đau khiến nàng hét lên.

Nàng đau, thực ra cô cũng khó chịu.

Kỳ Yên Châu cũng đang chịu đựng.

Trong sự quấn quýt của hơi thở đôi bên, họ cùng nhau hoàn thành "lễ trưởng thành" theo đúng nghĩa.

Trải nghiệm lần đầu tiên, cả hai đều cảm thấy khá tồi tệ, vì họ đều là "người mới".

Đặc biệt là đối với Yên Linh, đó thực sự là một trải nghiệm vô cùng đau đớn.

Nhưng Kỳ Yên Châu rất nhanh lại lấy lại tinh thần, bắt đầu vòng tấn công thứ hai.

Lần này, cô dần dần nắm bắt được nhịp độ.

Cô bắt đầu trêu đùa Yên Linh đủ kiểu, dùng mọi cách khiến nàng ngoan ngoãn "phục tùng".

Yên Linh cảm giác mình như đang trôi nổi giữa không trung, trong cơ thể xen lẫn cảm giác xấu hổ kỳ lạ.

Cảm giác xa lạ này khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng.

Trong cơn mơ hồ, nàng lại tiếp tục chìm đắm cùng Kỳ Yên Châu.

Trong suốt quá trình, Kỳ Yên Châu vô thức từ thô bạo chuyển sang dịu dàng, từ sự lạnh lùng "cơ học" đến dần dần thực sự chìm vào trong.

Cô đột nhiên cảm nhận được cái gọi là hương vị tuyệt vời.

Cuối cùng, cô không kiềm chế được mà làm sâu thêm nụ hôn say đắm với Yên Linh.

Trước đây, cô ghét nhất là bị người khác chạm vào.

Nhưng bây giờ, cô lại đang cùng một người phụ nữ thấp hèn, người có mối thâm thù không đội trời chung với cô, quấn quýt bên nhau.

Cô cảm thấy bản thân lúc này thật xa lạ.

Kỳ Yên Châu tự nhủ: Gần gũi với kẻ thù như thế này là rất nguy hiểm.

Vì vậy, sau khi mây tan gió lặng, cô lập tức đẩy Yên Linh xuống giường.

"Em có thể cút."

Yên Linh ngã đau điếng.

Không chỉ vì cú ngã, mà còn vì cảm giác đau nhức bên dưới.

Nàng cố gắng đứng dậy, mặc lại chiếc váy nhăn nheo, khập khiễng rời khỏi phòng ngủ của cô, thậm chí không kịp rửa sạch.

Trong đầu Yên Linh chỉ có một suy nghĩ: Rời khỏi đây.

Rời khỏi nơi này.